Guardian Weekly Oct 19, 2018
The Day of The Dead
Anabel
Hernandez's book (first published in Spanish in 2016) rates as one of the most
difficult I have encountered. Difficult to believe, to take in the
implications, to process the appalling violence and, sadly, in parts, simply to
read.
On the surface, it is an investigation into another Mexican
atrocity. But this is as important a book about the state of a nation as any
you will find. If Hernandez is right - and her evidence is formidable - for
four years the government of president Enrique Pefia Nieto openly, indeed
aggressively, lied about the fate of 43 students who disappeared one evening in
the town of Iguala. It has not just lied, but actively covered up a crime,
using a level of brutality and torture that rivals any drug cartel. And while
the newly elected president, Andres Manuel Lopez Obrador, has promised an
independent inquiry, we should not hold our breath: the most disturbing part of
Hernandez's message is that the years of corruption by drug cartels have left a
stuttering democracy, ruled by complicit politicians, where the military
operates according to its own rules. This resembles the Colombia of the 1990s,
when the state and cartels had virtually merged.
On 26 September 2014, a group of students from a
teacher-training college set out on their annual trip to Mexico City to attend
a demonstration commemorating another government atrocity: the 1968 Tlatelolco
massacre, in which soldiers and police gunned down hundreds of protesters. Like
every other year, these students set out to "commandeer" buses to get
themselves there. These annual hijackings were disruptive but rarely ended up
in serious violence. But that year, this annual rite of passage turned into a nightmare.
For a couple of hours, sections of the town of Iguala turned into a
battlefield. Six people died, dozens were injured - and 43 students vanished.
To a public long inured to massacres and cartel murders, it was this last outrage
that struck home.
Over the next couple of months, the government established
what it called the "historic truth" of the events that night. Its
story was that the students had hijacked a bus packed with heroin being smuggled
by a cartel in cahoots with the local mayor, his wife and the local police. The
"disappeared" students were handed over by police to the cartel,
executed and then burned in a quarry. Their ashes were disposed of in a river.
The investigators, including figures in the president's administration, were
adamant that there was no involvement from federal agencies, all of whom have
bases in the town: not the state police, nor the federal police and certainly
not the army. It was underlined that the "feds" only found out about
events once the students had disappeared.
Almost immediately, Hernandez smelled a rat. She is one of a
handful of astonishingly brave Mexican journalists who have risked their lives covering
the war on drugs. When I worked with her on a film about the infamous drug
lord, Joaquin "EI Chapo" Guzman, she was uncovering documents about
the deals between the cartels and every level of government. She knows the gangsters
in the mountains are tightly bound to the criminals in suits who live in Mexico
City. The bankers; the lawyers; the politicians: the people who ensure that in
Mexico you never know whose side anybody is on. Hernandez lives with bodyguards.
When she began this investigation she had fled the country after hooded armed
men forced their way into her house. Amazingly, she returned home to write this
book.
First, in an article published in December 2014, she
disproved the federal authorities' claim that they had no involvement in
events. The students came from a famously radical college at which peasant
children are trained to go back into their communities to teach. For years, the
government and its agencies have kept a close watch on its relationship to the
various guerrilla groups that make parts of south -west Mexico ungovernable. She
proved that they were at least tracking all the students' movements that day.
Then in 2016, she published this account. Her chapter
headings tell the story: The First Coverup; Manufacturing Guilty Parties; The
Historical Falsehood; In Mexico's Dungeons. What emerges is a terrifying
picture of how all levels of government have worked to stand up a series of lies
as their "historical truth". She provides visceral descriptions of
torture to confirm a story that is reminiscent of the dirty war in the
Argentinian and Chilean dictatorships of the 70s.
********
The
government "truth" is held together by the almost tangible fear that
any witnesses feel after decades of violence. More than 100 people have been arrested;
many are still in prison. But faced with Hernandez's minute analysis, the
discrepancies between their forced accounts, the contradictions of lies, are
laid out in pummeling detail. She names the soldiers and policemen who were on
the streets when they claim they were not. When she can, she names those
responsible for the torture.
Unhappily, this meticulously detailed approach may render
parts of the book impenetrable to the average reader. Few will have the will to
track which bus was which, or remember which acronym stands for which federal
body.
Hernandez's version is that the students were indeed unlucky
in commandeering a bus packed with heroin. But this was no local story. She claims
to have interviewed a high-ranking cartel figure who, when he heard that one of
his shipments had been inadvertently hijacked, simply called on his army
contacts to recover his goods. She explains how senior army officers, with the support
of the police and intelligence services, set about reclaiming the goods for the
cartel and how everything spun out of control. The students were witnesses, and
so had to be "disappeared". Further collateral to the drugs war. What
followed is a horrendous cover - up that reaches right to the top. Her
conclusions convince, even if the cartel boss who admits responsibility for the
initial order to stop the students seems to escape too 'much scrutiny. Does he
not know how or where the students were taken? Even now, no one can tell the
grieving relatives.
There are now supporting accounts, including an international
commission of inquiry, which essentially support Hernandez's version of events,
though the official media say she has no proof, and one paper called it
"political fiction". Frighteningly, at least one of her witnesses has
since gone missing. Hernandez's achievement is to turn this fate of 43
disappeared students into the continuing story of a state out of control. Mexico
is still a democracy, and the president –elect is genuinely offering a radical
agenda in dealing with the cartels. After reading this, though, one wonders how
even the best-intentioned leader will be able to turn the tide. Observer
Note: Số báo
này, có mấy bài thú vị. Gấu chọn “Ngày của những người chết”, vì 1 phần, nó làm
nhớ đến cú thảm sát Mậu Thân, thật, và cú đầu độc tù VC ở trại tù Phú Lợi, giả.
Cái mẩu thứ
nhì, Những cuốn sách làm nên tôi, thì làm Gấu nhớ đến blog NL. Một cách nào đó,
anh đang làm công việc này, khi lục ra những tác phẩm bị bỏ quên, ở cả hai miền
đất nước, đúng như Rachel Kushner, khi bà này lọc ra cuốn “Praticalities”, của
Marguerite Duras, 1 tác phẩm của thiên tài, vậy mà bị thiên hạ chê –
underrated. Cũng thế, NL lọc ra những tác phẩm của Mặc Đỗ, Tạ Chí Đại Trường,
thí dụ. Ngay cả nhận xét về TTT, của anh, cũng thật cực tuyệt: Bi khúc, bia mộ
cho cả 1 thời.
Nhận xét về
GCC, cũng quá tới.
Tks
NQT
Hình như báo
chí Mít, hay nhà văn nhà thơ Mít, chưa hề có cái thứ “tự thú”, cuốn sách làm nên
tôi?
The book I
am currently reading
A new novel
by Ben Lerner, in manuscript.
The book
that changed my life
Cormac
McCarthy's Blood Meridian made an
impact when
I read it as a young person. But
maybe Proust
changed something about the
way I write,
even if! don't write like he does.
Something
about a commitment to the full
complexity
of a thought, the way he takes his
time to be
precise.
The book
that influenced my writing
Probably
novels by Joan Didion, Denis
Johnson and
Don DeLillo.
The book
that is most underrated
Practicalities
by Marguerite Duras is a work
of genius.
The last
book that made me cry
The Brothers
Karamazov by Fyodor Dostoevsky.
The last
book that made me laugh
My Year of
Rest and Relaxation by Ottessa
Moshfegh.
The book I
couldn't finish
Thomas
Piketty's Capital in the 21st Century.
I was
listening on audio book and there
were too
many moments where the narrator
instructed
me to turn to pdf1467.9, or
whatever.
And usually I was driving. Although
I should say
I did get through quite a lot of it.
My favourite
part is the stuff about money in
19th-century
novels.
The book I
give as a gift
Alan
Warner's Morvem Callar; and lately,
Margaret
Jull Costa's new translation of
Fernando
Pessoa's The Book of Disquiet (which
I also
received as a gift).
Rachel
Kushner's The Mars Room is shortlisted
for this
year's Man Booker prize
Cuốn sách tạo
nên Gấu- như nhà văn – là cuốn Absalom,
Absalom! của W. Faulkner. Gấu đã từng thú nhận nhiều lần, và, khi nhìn lại,
uyên nguyên của câu chuyện, thì là từ 1 nhận xét của ông anh TTT. Ông như biết
trước, nó phải như thế.
TTT biểu thằng
em của ông, là GCC: Trong thiên hạ, nhà văn thì nhiều, kiếm ra 1 thằng là thầy
của mi, cũng khó. Nhưng dòng văn chương, thì không nhiều. Mi cứ đọc, đọc..., rồi
nhập vô dòng văn chương mà mi ưa, và, tới 1 lúc nào đó, mi gặp ông thầy của mi.
Quả thế thiệt.
Gấu đọc loạn xà ngầu, rồi gặp thầy của Gấu, cùng dòng văn của Gấu. Thầy, Faulkner.
Dòng, độc thoại nội tâm.
Về cái chuyện gặp Thầy. Nhà văn nhà thơ Mít, không tên nào có Thầy
cả, 1 phần là do tự đắc, thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn.
Chúng ngu quá, đúng là như thế, vì Thầy, 1 cách nào đó, chính là Nó! Khi gặp được Thầy, có nghĩa, Nó phải làm thịt của Thầy Của Nó. Trần Dần phán, tao đợi thằng nào chôn tao, là cũng hàm ý đó.
Chúng ngu quá, đúng là như thế, vì Thầy, 1 cách nào đó, chính là Nó! Khi gặp được Thầy, có nghĩa, Nó phải làm thịt của Thầy Của Nó. Trần Dần phán, tao đợi thằng nào chôn tao, là cũng hàm ý đó.
Ly kỳ nhất,
là trường hợp nhà văn Do Thái, David Grossman. Ông này viết văn, có 1
tay đọc, mail cho ông, hỏi, có phải ông là đệ tử của Bruno Schulz.
Grossman chưa từng đọc Bruno Schulz.
Bèn tìm đọc.
Và ngộ ra liền, đúng là Thầy của mình!
Grossman chưa từng đọc Bruno Schulz.
Bèn tìm đọc.
Và ngộ ra liền, đúng là Thầy của mình!
DAVID GROSSMAN: NGHỆ THUẬT GIẢ TƯỞNG
Năm 1987, để đánh dấu 20
năm Israel chiếm đóng West Bank và Gaza Trip, mấy tay chủ bút, chủ
biên của tờ tuần báo Do Thái Koteret Rashit phái tiểu thuyết
gia trẻ David Grossman tới West Bank, 7 tuần, “đi thực tế”.
Grossman, thông thạo tiếng Ả Rập, bèn làm những chuyến tham quan dân
Palestine ở trại tị nạn, thành phố, vườn trẻ, đại học, cũng như đám
định cư Do Thái ở trong những pháo đài chung quanh có giây kẽm gai [chắc
cũng giống những khu định cư, kinh tế mới của đám Bắc Kít, sau 30
Tháng Tư 1975, Nam Tiến, tới những vùng đất cao nguyên Trung Phần,
nơi chúng phá rừng trồng cà phê, hay trồng bất cứ cái khỉ gió gì
miễn ra tiền và vô phúc cho một người bản địa nghèo đói nào lén vô
là chúng thả chó ra, không chỉ cắn chết, mà còn xé xác ăn thịt!], và
đám sĩ quan, binh lính Do Thái tuần tra những khu vực dành cho người
Palestine. Thu hoạch của chuyến đi thực tế chiếm trọn một số báo, và
gây chấn động trong đám Bắc Kít, ấy chết xin lỗi, Do Thái.
Grossman rất rành mạch, rõ ràng, trong những bài viết, về điều này:
"Dân Palestine hết còn chịu nổi rồi, hết còn ngoan ngoãn như lũ cừu
rồi." [nguyên văn: "Người Palestine, ngày ngày đau đớn khổ sở vì
những sự tàn ác dã man của đám chiếm đóng hàng thế hệ, sẽ không còn
hiền lành, dễ bảo nữa, would be docile no more".]
“Đúng là một cú sốc”, Tom Segev, một trong những tay biên tập nói.
“Cho đến lúc đó chúng tôi không hề biết họ thù ghét chúng tôi tới
mức như vậy.”
Năm tiếp theo năm đó, khi báo cáo của Grossman được xb bằng tiếng
Anh, với cái tít trận Hoàng Phong, the Yelllow Wind, thì cuộc
nổi dậy, intifada, của người Palestine đang tưng bừng hoa lá. Những
gì Grossman viết trở thành tiên tri, “sấm Trạng Trình”, biến ông trở
thành một tác giả tầm vóc thế giới.
*
Phỏng vấn viên: Trong Nụ Cười của Cừu Non,
The Smile of
the Lamb, Uri [nhân vật chính] nói, “Nhà ở đâu, nói cho cùng?”, và
Abner trả lời, nhà là khoảng trống rỗng giữa đầu cây viết và tờ giấy,
home is the empty space between the tip of his pen and the paper. Đó
là điều ông cảm nhận ư?
Grossman: Nhà là nơi mà những người tôi yêu thương ở đó, home is where the people I love are. Càng về già, thế giới đó càng lạ lẫm, alien, và hơn thế nữa, tỏ ra thù nghịch đối với tôi. Câu chuyện mà tôi đang viết là một cái nhà khác, cho dù phải mất từ hai cho đến ba năm nó mới trở thành nhà. Tôi chẳng bao giờ cảm thấy cô đơn, trơ cu lơ một mình, khi tôi có câu chuyện của tôi, khi tôi biết giọng điệu, the tonus, của mọi nhân vật và ngôn ngữ.
Phỏng vấn viên: Giọng điệu?
Grossman: Giọng điệu, sức căng của bắp thịt, the tension of the muscles. Liền lập tức tôi cảm thấy mình được nối kết, connected, với những xao động, the emotional vibrations, của những con người ở Israel, điều mà tôi không thể cảm thấy khi ra nước ngoài.
Phỏng vấn viên: Tuy nhiên, có vẻ như ông rất bị ảnh hưởng bởi những nhà văn của thế hệ Do Thái Lưu Vong [Jewish Diaspora]?
Grossman: Khi bạn sắp sửa ló dạng ra, như là một nhà văn, mọi người sẽ nói cho bạn biết, văn của bạn giống, hay, thôi thì nói đại, chôm của ai. Khi còn trẻ, tôi ngoan ngoãn lắm, và đồng ý với bất cứ điều gì mà người ta bảo tôi. Một tay làm việc cho đài truyền hình Do Thái, một người mới tới, a newcomer, từ Ba Lan, một bữa gọi điện thoại cho tôi, và cho biết, cuốn The Smile of the Lamb của tôi hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của Bruno Schulz. Tôi nói, có thể. Tôi chưa từng đọc Bruno Schulz, và chẳng lẽ nói với tay đó, là mình dốt ư?
Grossman: Nhà là nơi mà những người tôi yêu thương ở đó, home is where the people I love are. Càng về già, thế giới đó càng lạ lẫm, alien, và hơn thế nữa, tỏ ra thù nghịch đối với tôi. Câu chuyện mà tôi đang viết là một cái nhà khác, cho dù phải mất từ hai cho đến ba năm nó mới trở thành nhà. Tôi chẳng bao giờ cảm thấy cô đơn, trơ cu lơ một mình, khi tôi có câu chuyện của tôi, khi tôi biết giọng điệu, the tonus, của mọi nhân vật và ngôn ngữ.
Phỏng vấn viên: Giọng điệu?
Grossman: Giọng điệu, sức căng của bắp thịt, the tension of the muscles. Liền lập tức tôi cảm thấy mình được nối kết, connected, với những xao động, the emotional vibrations, của những con người ở Israel, điều mà tôi không thể cảm thấy khi ra nước ngoài.
Phỏng vấn viên: Tuy nhiên, có vẻ như ông rất bị ảnh hưởng bởi những nhà văn của thế hệ Do Thái Lưu Vong [Jewish Diaspora]?
Grossman: Khi bạn sắp sửa ló dạng ra, như là một nhà văn, mọi người sẽ nói cho bạn biết, văn của bạn giống, hay, thôi thì nói đại, chôm của ai. Khi còn trẻ, tôi ngoan ngoãn lắm, và đồng ý với bất cứ điều gì mà người ta bảo tôi. Một tay làm việc cho đài truyền hình Do Thái, một người mới tới, a newcomer, từ Ba Lan, một bữa gọi điện thoại cho tôi, và cho biết, cuốn The Smile of the Lamb của tôi hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của Bruno Schulz. Tôi nói, có thể. Tôi chưa từng đọc Bruno Schulz, và chẳng lẽ nói với tay đó, là mình dốt ư?
Ngay từ phút đầu tiên đọc Schulz, tôi cảm thấy như bị điện giật! Mỗi
đoạn văn là một sự bùng nổ của những thực tại khác nhau - mộng, mị,
ác mộng, tưởng tượng, quái tưởng, fantasy. Đọc ông ta khiến tôi muốn
sống hơn, sống nữa, reading him made me want to live more. Rồi tôi
đọc những câu chuyện về cái chết của ông. Ông ta được một sĩ quan
Đức bảo bọc. Ông này đã từng giết một nha sĩ Do Thái của một viên sĩ
quan Đức khác. Viên sĩ quan này bèn đi kiếm Schulz và bắn ông ta
chết ngay trên đường phố. Bạn giết tên Do Thái của tớ thì tớ giết
tên Do Thái của bạn.
[Trên TV có một ấn bản khác nữa, nhưng cả hai đều xác nhận chuyện
Schulz bị một viên sĩ quan Đức khác giết, và khi anh này nói với tay
sĩ quan bảo trợ Schulz, hắn ta xua tay, nhằm nhò chi, để kiếm thằng
Do Thái khác thay thế].
Khi đọc điều này, tôi cảm thấy quá đỗi thê lương. Tôi chẳng còn muốn
sống trong một thế giới, nơi một chuyện như thế có thể xẩy ra, khi
con người có thể thay thế, có sẵn đó, tùy nghi sử dụng, replaceable,
disposable. Tôi cảm thấy tôi phải làm cái gì đó để cứu chuộc cái
chết không cần thiết, và tàn nhẫn của ông ta [I must redeem his
needless, brutal death]. Thế là tôi viết See Under: Love.
Tôi có thể nói cho bạn biết, trong hầu hết ngôn ngữ cuốn sách của
tôi được dịch – chừng 14 thứ tiếng- trong vòng chừng 1 năm hay cỡ đó,
là có một lần tái bản câu chuyện về Schulz.
Ui chao thật là ngọt ngào, thật là dễ thương đối với tôi, khi biết
rằng cuốn sách của mình đã làm được một điều gì đó cho ông ta, sau
khi ông ta làm điều cho tôi.
Phỏng vấn viên: Ai, ngoài Schulz ra, ảnh hưởng tới ông?
Grossman: Kafka, tuy nhiên, thật khó mà kiếm thấy một nhà văn không bị ảnh hưởng bởi Kafka, ngay cả khi người này không viết cùng một cái văn phong như của Kafka. Kafka là một giai đoạn văn học mà bạn bắt buộc phải vượt qua [Kafka is a literary stage you have to go through]. Tôi luôn luôn tưởng tượng ra cái xen, Kafka đứng, hai tay trên bờ cửa sổ, nhìn bên trong vào cuộc đời [looking inside into life]. Như thể ông nhìn ra phía bên ngoài từ cái chết, ngay cả khi ông đang còn sống. Tôi chưa tìm ra điều này, ở bất cứ nhà văn nào khác.
Phỏng vấn viên: Trong Chết như là Cách Sống, Death as a Way of Life, ông phán: “Tôi không thuộc về số người coi Lò Thiêu là một sự kiện đặc thù Do Thái”.
Grossman: Tôi không nghĩ, người ta có thể tách "tính Do Thái", the Jewishness, ra khỏi Lò Thiêu, the Shoah, nhưng đây là một sự kiện mắc mớ đến toàn nhân loại. Mọi người, bất cứ một người, ai cũng nên đặt ra cho chính mình, một vài câu hỏi liên quan tới Lò Thiêu.
Phỏng vấn viên: Ai, ngoài Schulz ra, ảnh hưởng tới ông?
Grossman: Kafka, tuy nhiên, thật khó mà kiếm thấy một nhà văn không bị ảnh hưởng bởi Kafka, ngay cả khi người này không viết cùng một cái văn phong như của Kafka. Kafka là một giai đoạn văn học mà bạn bắt buộc phải vượt qua [Kafka is a literary stage you have to go through]. Tôi luôn luôn tưởng tượng ra cái xen, Kafka đứng, hai tay trên bờ cửa sổ, nhìn bên trong vào cuộc đời [looking inside into life]. Như thể ông nhìn ra phía bên ngoài từ cái chết, ngay cả khi ông đang còn sống. Tôi chưa tìm ra điều này, ở bất cứ nhà văn nào khác.
Phỏng vấn viên: Trong Chết như là Cách Sống, Death as a Way of Life, ông phán: “Tôi không thuộc về số người coi Lò Thiêu là một sự kiện đặc thù Do Thái”.
Grossman: Tôi không nghĩ, người ta có thể tách "tính Do Thái", the Jewishness, ra khỏi Lò Thiêu, the Shoah, nhưng đây là một sự kiện mắc mớ đến toàn nhân loại. Mọi người, bất cứ một người, ai cũng nên đặt ra cho chính mình, một vài câu hỏi liên quan tới Lò Thiêu.
Trường hợp Israel vs Palestine có gì tương tự Ngụy [Miền Nam] vs Vẹm
[Bắc Kít], tếu thế!
Mọi người, bất cứ một người, ai cũng nên đặt ra cho chính mình,
một vài câu hỏi liên quan tới Lò Thiêu.
Câu này, nhà văn Mít phải thuộc nằm lòng, và Lò Thiêu đối với chúng,
là Trại Cải Tạo.
Chưa từng có đến 1 tên, đau cái đau, làm thịt cả 1 miền đất ruột
thịt, và sau đó, như cục ung thư, làm thịt cả nước.
(Source : Tin Van
Comments
Post a Comment