Thơ Joseph Huỳnh Văn
VIỄN XỨ yêu thầm kín trong vầng trăng sáng tạo Tiếng Sáo: Nỗi lòng của một nghệ sĩ đất Thuận Hóa đã gởi trọn mối u hận đến chết qua tiếng sáo. Trời hẹn mãi nghẹn ngào Hương cỏ… Gởi cho Chiều hơi thở đất sâu Yêu Thầm Kín Trong Lòng Trăng Viễn Xứ Vầng thơ xây mộ đỏ Sau Đồi Ôi! Đoá Hồng chưa trao Nơi ngực người lỡ khép Rừng Hoa Sao rụng máu Nao nao Máu nao nao giữa lòng Chiều thao thức Môi Ngàn Sau Rạo rực cả Trời Sầu Trầm lặng Ngực Trăng đau Ven hoàng hôn. Mịt mù chôn Tiếng Sáo Rừng Hoa Sao Tung cánh máu xôn xao Dào dạt Đỏ trong Lòng Trăng sáng tạo Ôi! Vầng Thơ không nguôi Máu Đêm thâu Lửa sâu thẳm Màu Hoa trắc ẩn Cánh môi Chiều Lữ Thứ. Phân vân… Cánh đời sầu mênh mông Phủ trắng…