14.8.2014
14.8.2014
Summer
2010
Thơ Mỗi Ngày
THE BLACK
SHIP
In his dream
Cifar heard the shouts
and the conch hooting in the fog
at dawn. He looked at the ship
motionless
not rocking among the waves.
and the conch hooting in the fog
at dawn. He looked at the ship
motionless
not rocking among the waves.
-If you hear
in the dark core
of the night
when the sea is high
shouts asking
the way to the harbor
come about hard
and get out of there.
in the dark core
of the night
when the sea is high
shouts asking
the way to the harbor
come about hard
and get out of there.
Silhouetted
on the spray
hull dark and rotted away
(Sailor! they shouted)
the rigging in tatters
swinging and the sails
black and in rags
(Sailor!)
hull dark and rotted away
(Sailor! they shouted)
the rigging in tatters
swinging and the sails
black and in rags
(Sailor!)
Cifar stood
up and clung to the mast.
-If the moon
shines on their faces
with the long beards
if they say to you
-Sailor, where are we headed.
If they beg you:
-Sailor, show me
the way to the harbor!
come about hard
and get out of there.
shines on their faces
with the long beards
if they say to you
-Sailor, where are we headed.
If they beg you:
-Sailor, show me
the way to the harbor!
come about hard
and get out of there.
A long
time
they have been sailing.
Centuries they have been voyaging in the dream.
Centuries they have been voyaging in the dream.
They are
your own questions
lost in time.
lost in time.
1980s, preceding
poems are from
Cantos de Cifar
Cantos de Cifar
[Translated
by W.S. Merwin]
Con tàu đen
Trong cơn mơ
Cifar nghe những tiếng la hét
Và tiếng tù và nơi vùng sương mù
Vào lúc bình minh
Anh nhìn con tầu
chết sững giữa những con sóng
Và tiếng tù và nơi vùng sương mù
Vào lúc bình minh
Anh nhìn con tầu
chết sững giữa những con sóng
-Nếu mi nghe
Từ cõi sâu tối của đêm đen
Nơi biển cao
Những tiếng la hét yêu cầu chỉ đường về bến cảng
Hãy cố mà thoát ra khỏi nơi đó
Từ cõi sâu tối của đêm đen
Nơi biển cao
Những tiếng la hét yêu cầu chỉ đường về bến cảng
Hãy cố mà thoát ra khỏi nơi đó
Bóng rọi trên
bụi nước
Một khối, tối, mục, rữa
[Thuỷ thủ, chúng la thét]
Buồm cột tơi tả
(Thuỷ thủ!)
Một khối, tối, mục, rữa
[Thuỷ thủ, chúng la thét]
Buồm cột tơi tả
(Thuỷ thủ!)
Cifar đứng lên
và bám vào cột buồm
-Nếu mặt trăng
chiếu trên mặt họ
Râu tóc dài thòng
Nếu họ nói với mi:
-Thủy thủ, chúng ta đang hướng về nơi nào
Nếu họ năn nỉ mi:
Thuỷ thủ, chỉ cho chúng ta
Đường về cảng
Hãy cố ra khỏi nơi đó
Râu tóc dài thòng
Nếu họ nói với mi:
-Thủy thủ, chúng ta đang hướng về nơi nào
Nếu họ năn nỉ mi:
Thuỷ thủ, chỉ cho chúng ta
Đường về cảng
Hãy cố ra khỏi nơi đó
Họ dong buồm
từ bao giờ, từ rất lâu
Hàng hàng thế kỷ họ dong buồm phiêu lưu trong giấc mơ
Hàng hàng thế kỷ họ dong buồm phiêu lưu trong giấc mơ
Họ là những
câu hỏi của chính mi
Mất theo dòng thời gian
Mất theo dòng thời gian
For the Very Soul of Me
At the close of a
sweltering night,
I found him at the entrance
Of a bank building made of blue glass,
Crumpled on his side, naked,
Shielding his crotch with both hands,
I found him at the entrance
Of a bank building made of blue glass,
Crumpled on his side, naked,
Shielding his crotch with both hands,
The missing one, missed by
no one,
As all the truly destitute are,
His rags rolled up into a pillow,
His mouth open as if he were dead,
Or recalling some debauchery.
As all the truly destitute are,
His rags rolled up into a pillow,
His mouth open as if he were dead,
Or recalling some debauchery.
Insomnia and the heat
drove me out early,
Made me turn down one street
Instead of another and saw him
Stretched there, crusted with dirt,
His feet bruised and swollen.
Made me turn down one street
Instead of another and saw him
Stretched there, crusted with dirt,
His feet bruised and swollen.
The lone yellow cab idled
at the light
With windows down, the sleepy driver
Threw him a glance, shook his head
And drove down the deserted avenue
The rising sun had made beautiful.
With windows down, the sleepy driver
Threw him a glance, shook his head
And drove down the deserted avenue
The rising sun had made beautiful.
Charles Simic [from Night
Pinic]
Cho linh hồn rất linh hồn của GCC
Vào một đêm ngột ngạt, cận
sáng
Gấu kiếm thấy nó ở lối vô
Một tòa nhà ngân hàng làm bằng kiếng màu xanh
Méo mó, trần truồng
Hai tay che cái chạc
Gấu kiếm thấy nó ở lối vô
Một tòa nhà ngân hàng làm bằng kiếng màu xanh
Méo mó, trần truồng
Hai tay che cái chạc
Kẻ thiếu nhớ chẳng ai thèm
thiếu nhớ
Như mọi điều đáng thiếu nhớ
Mớ rẻ rách quần áo, xoắn lại làm cái gối
Miệng toác hoác như chết rồi
Hay nhớ lại một sa đọa, trụy lạc nào đó
Như mọi điều đáng thiếu nhớ
Mớ rẻ rách quần áo, xoắn lại làm cái gối
Miệng toác hoác như chết rồi
Hay nhớ lại một sa đọa, trụy lạc nào đó
Mất ngủ và cái nóng khiến
Gấu mò ra đường sớm
Thay vì chọn con phố này, thì con phố kia
Và thế là, Gấu nhìn thấy nó, cái rất linh hồn tội nghiệp của Gấu Cà Chớn
Nằm 1 đống, bụi đường nghẹt họng
Chân thâm tím, sưng phồng
Thay vì chọn con phố này, thì con phố kia
Và thế là, Gấu nhìn thấy nó, cái rất linh hồn tội nghiệp của Gấu Cà Chớn
Nằm 1 đống, bụi đường nghẹt họng
Chân thâm tím, sưng phồng
Cái tắc xi màu vàng, đơn
độc, ngồi rồi, dưới ánh đèn
Cửa kính kéo xuống, anh tài xế buồn ngủ
Ném 1 cái nhìn, lắc 1 cái đầu
Rồi chạy xuống con phố hoang
Mặt trời lên, con phố mới đẹp làm sao.
Cửa kính kéo xuống, anh tài xế buồn ngủ
Ném 1 cái nhìn, lắc 1 cái đầu
Rồi chạy xuống con phố hoang
Mặt trời lên, con phố mới đẹp làm sao.
Le poète de la honte et de la culpabilité
Thi sĩ của sự tủi hổ và phạm tội
« Franz
Kafka, écrit George Steiner, vécut l'expérience du pêché originel [ ...
].
Seule une petite poignée d'êtres humains ont experimenté dans leur vie
la
conviction et les conséquences de l'état d'êtres déchus. Comme Pascal
ou Soren
Kierkegaard, [ ... ] Kafka traversa des heures, peut-être des jours au
cours
desquels il identifia sa vie personnelle avec un pêché existentiel
indescriptible. Être vivant, donner la vie, c'était pêcher. » Le sens
kafkaien
de la honte n'a pas été mieux analysé: « Soixante-dix ans après sa
mort, écrivit
John Updike dans sa préface de 1995 aux “OEuvres completes”, Kafka
incarne un
aspect de l'état d'esprit propre à la modernité : un sentiment
d'anxiété et de
haine dont l'origine ne peut être définie et qui ne peut être apaisé. »
Le
sentiment de honte comme un aspect de l'état d'esprit propre à la
modernité ...
Si vous êtes, comme K. dans Le Chateau, un « imposteur » prétendant être quelqu'un d'autre, dissimulant votre visage au monde derrière un masque, vous connaitrez peut-être le sentiment de honte et même de culpabilité. K. ne ressent pas de la honte ou de la culpabilité, car il s'est convaincu lui-rnême, avant d'en convaincre les autres, qu'il était vraiment et avait toujours été un «arpenteur », K. était passé maitre dans l'art de l'aveuglement sur soi, mais pas Kafka. Ainsi, quel est l'embarras qui a pèse sur lui et l'a conduit a reprendre Ou bien ... ou bien?
Si vous êtes, comme K. dans Le Chateau, un « imposteur » prétendant être quelqu'un d'autre, dissimulant votre visage au monde derrière un masque, vous connaitrez peut-être le sentiment de honte et même de culpabilité. K. ne ressent pas de la honte ou de la culpabilité, car il s'est convaincu lui-rnême, avant d'en convaincre les autres, qu'il était vraiment et avait toujours été un «arpenteur », K. était passé maitre dans l'art de l'aveuglement sur soi, mais pas Kafka. Ainsi, quel est l'embarras qui a pèse sur lui et l'a conduit a reprendre Ou bien ... ou bien?
Steiner
viết, "Kafka sống cái kinh nghiệm tội tổ tông, chỉ 1 dúm người kinh
nghiệm trong
cuộc đời họ, niềm tin và những hậu quả, của tình trạng, bị phế thải, bị
hoang
hóa. Như Pascal hay Soren Kierkegaard […] Kafka trải qua hàng giờ đồng
hồ, có
thể nhiều ngày, qua đó, ông đồng nhất cuộc đời riêng tư, cá nhân của
mình với cái
tội hiện sinh không làm sao diễn tả ra được. Sống ở trên đời, sinh con
đẻ cái, ăn
ngủ đụ ị… là.. có tội, tội hiện sinh”.
Ý nghĩa "Kafkaen", của tủi hổ, được John Updike diễn tả bằng những dòng tuyệt vời sau đây, trong bài tựa cho “Toàn Tập Tác Phẩm” của ông, 1995, bẩy chục năm sau khi ông mất:
Kafka nhập thân 1 sắc thái của tình trạng tinh thần, y chang cái thứ tinh thần đặc dị, của riêng, của cái gọi là tinh thần hiện đại - hiện đại tính: một tình cảm âu lo, sao xuyến, và thù hằn, mà nguồn gốc không làm sao định nghĩa, và không làm sao làm cho nó dịu đi được”.
Tình cảm tủi hổ, nhục nhã là của riêng, đặc dị, “bản năng gốc” của hiện đại tính!
Ý nghĩa "Kafkaen", của tủi hổ, được John Updike diễn tả bằng những dòng tuyệt vời sau đây, trong bài tựa cho “Toàn Tập Tác Phẩm” của ông, 1995, bẩy chục năm sau khi ông mất:
Kafka nhập thân 1 sắc thái của tình trạng tinh thần, y chang cái thứ tinh thần đặc dị, của riêng, của cái gọi là tinh thần hiện đại - hiện đại tính: một tình cảm âu lo, sao xuyến, và thù hằn, mà nguồn gốc không làm sao định nghĩa, và không làm sao làm cho nó dịu đi được”.
Tình cảm tủi hổ, nhục nhã là của riêng, đặc dị, “bản năng gốc” của hiện đại tính!
Tuyệt!
Nếu
bạn, như K. trong Lâu Đài, một tên "bợm" giả làm
1 người khác, giấu mặt bạn, trước mọi người, đằng sau cái mặt nạ, bạn
có thể
cảm nhận ra được cái tình cảm tủi hổ, và luôn cả, phạm tội... K. là bậc
thầy
trong cái trò đánh lừa mình, mù lòa về mình, nhưng Kafka, không. Chính
là trong
cái bực bội như thế, ông bèn lôi Ou
bien... ou bien ra đọc lại.
Một con kên kên đợp chân
tôi. Nó xé giầy vớ thành từng miểng; bây giờ tới cẳng. Nó đợp, xỉa tới
tấp, lâu lâu lại lượn vòng, và đợp tiếp. Một vị lữ hành phong nhã đi
qua, nhìn ngắm một lúc, rồi hỏi tôi, tại làm sao mà đau khổ như thế vì
con kên kên. “Tôi làm sao bây giờ?” “Khi con vật bay tới tấn công, lẽ
dĩ nhiên tôi cố đuổi nó đi, tôi còn tính bóp cổ nó nữa, nhưng loài thú
này khoẻ lắm, nó chồm tới, tính đợp vô mặt tôi, và tôi đành hy sinh cặp
giò. Bây giờ nó xé nát ra từng mảnh rồi.”
“Lạ thật, để cho 1 con vật hành hạ như thế”, vị phong nhã nói. “Chỉ 1 phát là rồi thôi”. “Thiệt ư?” “Làm ơn, làm đi”. “Rất hân hạnh”, vị phong nhã trả lời, “Tôi chỉ cần về nhà lấy cây ‘sọt-gân’. Bạn có thể đợi chừng nửa tiếng, nhe?” “Tôi không chắc có qua nổi con trăng nửa giờ không,” tôi cố nén đau trả lời vị phong nhã. Và rồi tôi gật đầu cam chịu, ”Thì cũng đành thôi, làm ơn làm đi” “Được lắm”, “Tôi sẽ làm nhanh chừng nào tốt chừng đó”. Trong khi chúng tôi trao đổi thì con kên kên lắng nghe, mắt đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi. Lúc này thì tôi biết rõ, nó hiểu hết mọi chuyện; nó thu cánh, lui lại lấy đà, và rồi, như 1 dũng sĩ ném lao, nó thúc cái mỏ vô miệng tôi thật sâu, thật sâu. Té ngửa ra sau, tôi cảm thấy khuây khoả khi con vật chìm mãi sâu vào trong máu tôi, và máu tôi cứ thế tràn ra, lấp đầy mọi hố thẳm, mọi bến bờ.
“Lạ thật, để cho 1 con vật hành hạ như thế”, vị phong nhã nói. “Chỉ 1 phát là rồi thôi”. “Thiệt ư?” “Làm ơn, làm đi”. “Rất hân hạnh”, vị phong nhã trả lời, “Tôi chỉ cần về nhà lấy cây ‘sọt-gân’. Bạn có thể đợi chừng nửa tiếng, nhe?” “Tôi không chắc có qua nổi con trăng nửa giờ không,” tôi cố nén đau trả lời vị phong nhã. Và rồi tôi gật đầu cam chịu, ”Thì cũng đành thôi, làm ơn làm đi” “Được lắm”, “Tôi sẽ làm nhanh chừng nào tốt chừng đó”. Trong khi chúng tôi trao đổi thì con kên kên lắng nghe, mắt đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi. Lúc này thì tôi biết rõ, nó hiểu hết mọi chuyện; nó thu cánh, lui lại lấy đà, và rồi, như 1 dũng sĩ ném lao, nó thúc cái mỏ vô miệng tôi thật sâu, thật sâu. Té ngửa ra sau, tôi cảm thấy khuây khoả khi con vật chìm mãi sâu vào trong máu tôi, và máu tôi cứ thế tràn ra, lấp đầy mọi hố thẳm, mọi bến bờ.
Kafka: The Vulture (1)
Italo Calvino at home in
Paris in 1984. Photograph: Ulf
Andersen/Getty Images
In a lecture
delivered in New York in the spring of 1983, Italo Calvino remarked
that
"most of the books I have written and those I intend to write originate
from the thought that it will be impossible for me to write a book of
that
kind: when I have convinced myself that such a book is completely
beyond my
capacities of temperament or skill, I sit down and start writing it".
Mấy cái tôi
viết, hoặc tính viết, luôn khởi từ ý nghĩ, thứ nhà văn cà mèng như
mình, làm
sao viết nổi thứ đó!
Comments
Post a Comment