Book Review: Kafka's Last Trial
The world
was Kafkaesque before Franz Kafka; all he did was contribute the adjective. All
the same, Kafka remains a special case. As George Steiner pointed out, no other
great writer, not even Shakespeare, managed to arrogate to himself and make uniquely
his own a letter of the alphabet. In the darker realm of literature, at least,
K is king.
The adjective "Kafkaesque" has, of course, become a
cliché. Even Max Brod, his friend and the man we must thank for disregarding
Kafka's specific, written instructions that all his unpublished work should be
destroyed, protested against the "repulsive expression 'Kafkaesque"',
adding that "Kafkaesque is that which Kafka was not!" But neither was
he what Brod claimed him to be, a "saint of our time".
And Theodor Adorno was right to insist that he was not
"a poet of the Judaic homeland". Indeed, one of the themes running
throughout Benjamin Balint's fascinating and forensically scrupulous account of
the history of Kafka's papers is the writer's deeply ambiguous relationship -
if it can even be called that - with Israel, or, as it still was in his time,
Palestine. While Brod, a typical Mitteleuropean man of letters,
"came", according to the journalist and Zionist Robert Weltsch,
"to complete identification with the Jewish people", Kafka maintained
a sceptical attitude on the "Jewish question". "What have I in
common with the Jews?" he asks in his diary, adding with typically
lugubrious humor, "I have hardly anything in common with myself."
It was not until he discovered what Balint describes as
"an unlikely source of vitality" in the performances of a Yiddish
theatre troupe in Prague's Cafe Savoy that he began to appreciate his Jewish
inheritance. "The cafe was tawdry;' Balint writes, "its doorman a
part-time pimp; yet the burlesque performances had the peculiar effect of
making Kafka's "cheeks tremble".
Kafka filled more than a 100 pages of his diary, Balint tells
us, with accounts of the Yiddish players and their plays. "He was
impressed by their authenticity and 'vigor' (Urwuchsigkeit), and by the ironic idiom itself - in which high and low,
biblical and vernacular rattled against each other.”' Samuel Beckett must have
undergone the same kind of Damascene moment when he first began to look
seriously at the miniature tragicomic epics of Buster Keaton.
Whether his glimpse of a shared Jewish past turned Kafka into
a "Jewish" writer is doubtful. True, he did teach himself Hebrew. Yet
as Kafka himself wrote not long before his death: "What is Hebrew, but
news from far away?" As to Palestine itself, it seems to have been for
Kafka not so much the promised as the improbable land. As he scathingly
remarked: "Many people prowl around Mt Sinai.” Perhaps the matter is best
expressed by the Swiss critic Jean Starobinski: "In the face of Judaism,
Kafka is an exile, albeit one who ceaselessly asks for news of the land he has
left.”
All these aspects of the extremely vexed Jewish question are
pertinent to Balint's subject, which is the battle between Germany and Israel
for possession of Kafka's literary remains, and the plight of the two women caught
in the crossfire - although it must be acknowledged that Esther Hoffe and her
daughter Eva exploded a few bombs themselves.
The Israeli case was stated by Meir Heller, the hard-nosed
lawyer who through eight years of intricate, sometimes bitter, and - yes, alas
- Kafkaesque litigation represented the National Library of Israel: "Like
many other Jews who contributed to western civilization, we think, his legacy
... [and] his manuscripts should be placed here in the Jewish state.”
The other interested party was the German Literature Archive
at Marbach, which, as Balint writes, "wished to add Kafka's manuscripts to
the estates of more than 1,400 writers". The squabble - and it was a
squabble, despite the many high-minded pronouncements that the affair called
forth - centred not on Kafka himself, or his wishes as to the fate of his
papers, but on the ambiguities of the will left behind by Brod, the original
keeper of the archive. A tireless, prolific and for the most part mediocre
writer and journalist, Brod was Kafka's closest friend and confidant, and
regarded him with, as he confessed, "fanatical veneration".
After the second world war, Brod settled in Palestine. Kafka
had entrusted his archive to Brod with instructions to destroy it, instructions
that Brod insisted he assured Kafka he had no intention of carrying out. In Tel
Aviv, Brod became friends with another German exile, Otto Hoffe, and his wife,
Esther. Brod, whose own wife hadnrecently died and whose lover had left him, latched
on to the Hoffes, and took on Esther as his secretary, and perhaps more -
although Esther's daughter Eva insisted that Esther's relation to Brod
"wasn't carnal, it was spiritual".
Whatever the nature of the connection between the two, on his
death in 1968 Brod left Esther in possession of bulk of Kafka's papers, including
original manuscripts of novels and stories, and a wealth of correspondence.
Balint, who is a library fellow at the Van Leer Institute in Jerusalem, emphasizes
that for decades the Israeli state showed no interest in securing the papers,
and did not even react when Esther put some manuscripts up for auction.
In time, Esther
left what remained of them - a substantial haul, despite those auctions - to
Eva, still living in Tel Aviv. At once Israel, in the form of its National
Library, moved to contest Esther's will, provoking the Marbach Literature
Archive to weigh in with its own case. Since it had already been in negotiation
with Esther to buy Brod's estate, including the Kafka papers, the archive's
director held that it had the right at least to make a bid against the Israeli
claim. There followed no fewer than three trials in Israel, which ended with
the supreme court's decision that Eva must hand over, without recompense, the
entire Brod papers, including Kafka's legacy, to the library.
Who was in the right, or could there even be a
"right" decision in such a case, involving the claims of the Jewish
state against a nation that had permitted the murder of6 million Jews? The real
loser was not the Marbach archive but Eva, who died in August 2018. Balint, in
a passage that Kafka would surely have admired, sums up the matter eloquently
and movingly when he writes: "Like the man from the country in Kafka's
parable 'Before the Law', Eva Hoffe remained stranded and confounded outside
the door of the law ... Her inheritance was the trial itself. Paradoxically, she
had inherited her disinheritance, inherited the impossibility of carrying out
her mother's will. She possessed only her dispossession:'
JOHN
BANVILLE IS AN IRISH NOVELIST AND SCREENWRITER
https://literaryreview.co.uk/brods-bequest
https://literaryreview.co.uk/brods-bequest
In his lifetime, Franz Kafka was not exactly a runaway success. His first book, Meditation, a collection of eighteen prose poems, was published in an edition of eight hundred copies and soon vanished. His second book, A Country Doctor,
was mentioned by only one reviewer; Kafka’s father did not deign even
to open it. Most of his slender output was coaxed into print by his good
friend Max Brod, who saw genius in this strange man and was baffled and
appalled by his chronic self-condemnation. When Kafka died in 1924,
Brod was given a plain and uncompromising order. ‘Dearest Max,’ Franz
wrote, ‘My last request: Everything I leave behind me … in the way of
notebooks, manuscripts, letters, my own and other people’s, sketches and
so on, is to be burned unread and to the last page.’
Obviously, Brod disobeyed, and most people have thought he chose the noble option. Without this ‘betrayal’, we would have no The Trial, no The Castle, no ‘Metamorphosis’, none of Kafka’s fascinating and harrowing letters to his girlfriends, none of his Diaries,
and no one would be using or misusing the adjective ‘Kafkaesque’. In
short, our conception of what has most mattered in 20th-century
literature would be different. W H Auden, not at first sight the most
likely of fans, suggested in 1941 that ‘had one to name the artist who
comes nearest to bearing the same kind of relation to our age that
Dante, Goethe and Shakespeare bore to theirs, Kafka is the first one
would think of.’
This is about the largest claim one could
make for any writer, since the trio Auden elsewhere referred to as
‘Daunty, Gouty, and Shopkeeper’, borrowing from Joyce, are often thought
of as the great universal geniuses: the writers who belong not only to
their respective national literatures but to (Goethe first floated this
idea) World Literature. Plenty of people have agreed with Auden that
Kafka belongs to all literate humanity, but quite a few have dissented,
sometimes vehemently. Some of the dissenters have been lawyers.
The question of who owns Kafka is at the heart of Benjamin Balint’s thought-provoking and assiduously researched Kafka’s Last Trial,
which (to simplify) is about the attempt by the state of Israel to
prevent the sale of Kafka’s manuscripts from a private collection there
to anywhere overseas, particularly to the German Literature Archive in
Marbach. Spoiler alert for those who were not reading the newspapers in
2016: the state won. But Balint’s book is not so much about the outcome
as it is about the arguments that were brought forward.
The reason Kafka’s papers ended up in
Israel is simple: Brod, a Zionist, brought them there. After Brod’s
death, in 1968, the archive passed to his secretary and confidante
Esther Hoffe. She died in 2007 at the age of 101, leaving the papers to
her daughters Eva and Ruth; Ruth died not long afterwards, leaving Eva
Hoffe as the owner of the cache, which was of considerable size. In the
mid-1980s, Esther Hoffe commissioned a Swiss philologist to make an
inventory of the manuscripts, some of which she kept in her house on
Spinoza Street, while others were deposited in banks in Zurich and Tel
Aviv. The philologist found that the collection ran to about twenty
thousand pages.
There are good reasons to sympathise with
the Israeli case, and one of them is all too obvious. As Professor Otto
Dov Kulka said to the New York Times, ‘They say the
papers will be safer in Germany. The Germans will take very good care of
them … Well, the Germans don’t have a very good history of taking care
of Kafka’s things. They didn’t take good care of his sisters.’
Lest we forget, each of Kafka’s three sisters was murdered by the Nazis. Elli and Valli were deported to the Łódź
ghetto in 1941 and sent to the gas chambers of Chełmno in September
1942. Ottla, the youngest and by all accounts the most vivacious of the
girls, was killed in Auschwitz in October 1943. Kafka’s lover, Milena
Jesenská, died in Ravensbrück concentration camp, his second fiancée,
Julie Wohryzek, in Auschwitz, and his friend Yitzhak Lowy in Treblinka.
Kafka’s favourite uncle, Siegfried, took his own life on the eve of his
deportation to Theresienstadt. At least five of Kafka’s classmates were
also murdered in concentration camps. It seems all but certain that, had
Kafka lived on into his fifties, he too would have perished in a camp.
Even without taking all that into
account, the state of Israel had good cause for concern. Some of the
country’s finest spirits felt that Kafka was central to its identity.
The great Kabbalah scholar Gershom Scholem, for instance, once said that
for him, there were only three canonical Jewish texts: the Hebrew
Bible, the Zohar and the collected works of Kafka. Moreover, Esther had
not been as scrupulous a custodian as the state might have wished: she
had often sold manuscripts abroad, including that of The Trial, which went for £1 million at Sotheby’s in 1988.
But the Israeli case was far from
waterproof. For one thing, Israel had been very slow to accept Kafka as
an important writer. In the early years, as Balint shrewdly points out,
‘Kafka’s motifs – humiliation and powerlessness, anomie and alienation,
debilitating guilt and self-condemnation – were the very preoccupations
Israel’s founding generations sought to overcome.’ Young Israel wanted
farmers, engineers and architects, not neurasthenic idlers. Even though
his reputation has picked up in more recent years, he remains less
significant in Israel than in, say, Germany, France or America. As
Reiner Stach, author of a monumental Kafka biography, put it, ‘To speak
here of Israeli cultural assets seems to me absurd. In Israel, there is
neither a complete edition of Kafka’s works, nor a single street named
after him.’
There are no obvious villains or heroes
in this tale, though it is hard not to think that there was a victim:
Eva Hoffe, who said that she felt ‘raped’ by the court verdict, shaved
her head in mute protest and, according to her friends, came close to
suicide. It does seem unjust that she was not compensated for the loss
of her inheritance with so much as a shekel. To describe her
entanglements with the law as Kafkaesque is, for once, reasonable
enough. Kafka, who always sided with the weak, the poor, the outcast,
the wounded and the sick, would surely have regarded her with
compassion. As so often, he deserves the last word: ‘What have I in
common with the Jews? I have hardly anything in common with myself.’
A Crossbreed
I have a
curious animal, half-cat, half-lamb. It is a legacy from my father. But
it only
developed in my time; formerly it was far more lamb than cat. Now it is
both in
about equal parts. From the cat it takes its head and claws, from the
lamb its
size and shape; from both its eyes, which are wild and changing, its
hair,
which is soft, lying close to its body, its movements, which partake
both of
skipping and slinking. Lying on the window-sill in the sun it curls
itself up
in a ball and purrs; out in the meadow it rushes about as if mad and is
scarcely to be caught. It flies from cats and makes to attack lambs. On
moonlight nights its favorite promenade is the tiles. It cannot mew and
it loathes
rats. Beside the hen-coop it can lie for hours in ambush, but it has
never yet
seized an opportunity for murder.
I feed it on milk; that seems to suit it
best. In long draughts it sucks the milk into it through its teeth of a
beast
of prey. Naturally it is a great source of entertainment for children.
Sunday
morning is the visiting hour. I sit with the little beast on my knees,
and the
children of the whole neighborhood stand round me. Then the strangest
questions
are asked, which no human being could answer: Why there is only one
such
animal, why I rather than anybody else should own it, whether there was
ever an
animal like it before and what would happen if it died, whether it
feels
lonely, why it has no children, what it is called, etc.
I never trouble to answer, but confine
myself without further explanation to exhibiting my possession.
Sometimes the
children bring cats with them; once they actually brought two lambs.
But
against all their hopes there was no scene of recognition. The animals
gazed
calmly at each other with their animal eyes, and obviously accepted
their
reciprocal existence as a divine fact.
Sitting on my knees the beast knows neither
fear nor lust of pursuit. Pressed against me it is happiest. It remains
faithful to the family that brought it up. In that there is certainly
no
extraordinary mark of fidelity, but merely the true instinct of an
animal
which, though it has countless step-relations in the world, has perhaps
not a
single blood relation, and to which consequently the protection it has
found
with us is sacred.
Sometimes I cannot help laughing when it
sniffs round me and winds itself between my legs and simply will not be
parted
from me. Not content with being lamb and cat, it almost insists on
being a dog
as well. Once when, as may happen to anyone, I could see no way out of
my
business difficulties and all that depends on such things, and had
resolved to
let everything go, and in this mood was lying in my rocking-chair in my
room,
the beast on my knees, I happened to glance down and saw tears dropping
from
its huge whiskers. Were they mine, or were they the animal's? Had this
cat,
along with the soul of a lamb, the ambitions of a human being? I did
not
inherit much from my father, but this legacy is worth looking at.
It has the restlessness of both beasts,
that of the cat and that of the lamb, diverse as they are. For that
reason its
skin feels too narrow for it. Sometimes it jumps up on the armchair
beside me,
plants its front legs on my shoulder, and puts its muzzle to my ear. It
is as
if it were saying something to me, and as a matter of fact it turns its
head
afterwards and gazes in my face to see the impression its communication
has
made. And to oblige it I behave as if I had understood and nod. Then it
jumps
to the floor and dances about with joy.
Perhaps the knife of the butcher would be a
release for this animal; but as it is a legacy I must deny it that. So
it must
wait until the breath voluntarily leaves its body, even though it
sometimes
gazes at me with a look of human understanding, challenging me to do
the thing
of which both of us are thinking.
FRANZ KAFKA: Description
of a Struggle (Translated from the
German by Tania and James Stern)
Jorge Luis
Borges: The Book of Imaginary Beings
I have a
curious animal, half-cat, half-lamb. It is a legacy from my father: Tôi
có 1
con vật kỳ kỳ, nửa mèo, nửa cừu. Nó là gia tài để lại của ông già của
tôi
Không phải
ngẫu nhiên mà Gregor Samsa thức giấc như là một con bọ ở trong nhà bố
mẹ, mà
không ở một nơi nào khác, và cái con vật khác thường nửa mèo nửa cừu
đó, là thừa
hưởng từ người cha.
Walter Benjamin
Walter Benjamin
Perhaps the
knife of the butcher would be a release for this animal; but as it is a
legacy
I must deny it that. So it must wait until the breath voluntarily
leaves its
body, even though it sometimes gazes at me with a look of human
understanding,
challenging me to do the thing of which both of us are thinking.
Có lẽ con dao của tên đồ tể là 1 giải thoát cho con vật, nhưng tớ đếch chịu như thế, đối với gia tài của bố tớ để lại cho tớ. Vậy là phải đợi cho đến khi hơi thở cuối cùng hắt ra từ con vật khốn khổ khốn nạn, mặc dù đôi lúc, con vật nhìn tớ với cái nhìn thông cảm của 1 con người, ra ý thách tớ, mi làm cái việc đó đi, cái việc mà cả hai đều đang nghĩ tới đó!
Có lẽ con dao của tên đồ tể là 1 giải thoát cho con vật, nhưng tớ đếch chịu như thế, đối với gia tài của bố tớ để lại cho tớ. Vậy là phải đợi cho đến khi hơi thở cuối cùng hắt ra từ con vật khốn khổ khốn nạn, mặc dù đôi lúc, con vật nhìn tớ với cái nhìn thông cảm của 1 con người, ra ý thách tớ, mi làm cái việc đó đi, cái việc mà cả hai đều đang nghĩ tới đó!
“Kafka: Những
năm đốn ngộ” là tập nhì, của cuốn tiểu sử hách xì xằng, masterful, về
Kafka của
Reiner Stach. Tập đầu là về những năm từ
1910 tới 1915, khi Kafka còn trẻ, viết như khùng, như điên, writing
furiously,
vào ban đêm, into the night, trong khi cày 50 giờ/tuần. Tập nhì ghi lại
thời kỳ danh vọng trồi
lên, cho tới khi ông mất, ở một viện an dưỡng ở Áo vào tuổi bốn mươi,
sau những
năm tháng đau khổ vì bịnh lao phổi. (Tập thứ ba, ghi lại những năm đầu
đời, đang
tiến hành).
Trong những năm sau cùng, từ 1916 tới 1924, Kafka nhận được thư, từ giám đốc, quản lý nhà băng, chọc quê ông, khi yêu cầu giải thích những truyện ngắn do ông viết ra (“Thưa Ngài, Ngài làm tôi đếch làm sao vui được. Tôi mua cuốn “Hóa Thân” của Ngài làm quà tặng cho 1 người bà con, nhưng người đó đếch biết làm sao xoay sở, hay là làm gì, với cuốn truyện”).
Trong những năm sau cùng, từ 1916 tới 1924, Kafka nhận được thư, từ giám đốc, quản lý nhà băng, chọc quê ông, khi yêu cầu giải thích những truyện ngắn do ông viết ra (“Thưa Ngài, Ngài làm tôi đếch làm sao vui được. Tôi mua cuốn “Hóa Thân” của Ngài làm quà tặng cho 1 người bà con, nhưng người đó đếch biết làm sao xoay sở, hay là làm gì, với cuốn truyện”).
Đa số đều
cho rằng, ba nhà văn đại diện cho thế kỷ 20 là James Joyce, Marcel
Proust, và Franz Kafka.
Trong ba nhà văn này, người viết xin được chọn Kafka là nhà văn của thế kỷ 20.
Thế kỷ 20 như chúng ta biết, là thế kỷ của hung bạo. Những biểu tượng của nó, là Hitler với Lò Thiêu Người, và Stalin với trại tập trung cải tạo. Điều lạ lùng ở đây là: Kafka mất năm 1924, Hitler nắm quyền vào năm 1933; với Stalin, ngôi sao của ông Thần Đỏ này chỉ sáng rực lên sau Cuộc Chiến Lớn II (1945), và thời kỳ Chiến Tranh Lạnh. Bằng cách nào Kafka nhìn thấy trước hai bóng đen khủng khiếp, là chủ nghĩa Nazi, và chủ nghĩa toàn trị?
Gần hai chục năm sau khi ông mất, nhà thơ người Anh Auden có thể viết, không cố tình nói ngược ngạo, hay tạo sốc: "Nếu phải nêu một tác giả của thời đại chúng ta, sánh được với Dante, Shakespeare, Goethe, và thời đại của họ, Kafka sẽ là người đầu tiên mà người ta nghĩ tới."
G. Steiner cho rằng: "(ngoài Kafka ra) không có thể có tiếng nói chứng nhân nào thật hơn, về bóng đen của thời đại chúng ta." Khi Kafka mất, chỉ có vài truyện ngắn, mẩu văn được xuất bản. Những tác phẩm quan trọng của ông đều được xuất bản sau khi ông mất, do người bạn thân đã không theo di chúc yêu cầu huỷ bỏ. Tại sao thế giới-ác mộng riêng tư của một nhà văn lại trở thành biểu tượng của cả một thế kỷ?
Nhà phê bình
Mác-xít G. Lukacs cho rằng, trong
những phát kiến (inventions) của Kafka, có những dấu vết đặc thù,
của phê
bình xã hội. Viễn ảnh của ông về một hy vọng triệt để, thật u tối: đằng
sau bước
quân hành của cuộc cách mạng vô sản, ông nhìn thấy lợi lộc của nó là
thuộc về bạo
chúa, hay kẻ mị dân. Cuốn tiểu thuyết "Vụ Án" là một huyền thoại quỉ
ma, về tệ nạn hành chánh mà "Căn Nhà U Tối" của Dickens đã tiên đoán.
Kafka là người thừa kế nhà văn người Anh Dickens, không chỉ tài bóp méo
các biểu
tượng định chế (bộ máy kỹ nghệ như là sức mạnh của cái ác, mang tính
huỷ diệt),
ông còn thừa hưởng luôn cơn giận dữ của Dickens, trước cảnh tượng người
bóc lột
người.Trong ba nhà văn này, người viết xin được chọn Kafka là nhà văn của thế kỷ 20.
Thế kỷ 20 như chúng ta biết, là thế kỷ của hung bạo. Những biểu tượng của nó, là Hitler với Lò Thiêu Người, và Stalin với trại tập trung cải tạo. Điều lạ lùng ở đây là: Kafka mất năm 1924, Hitler nắm quyền vào năm 1933; với Stalin, ngôi sao của ông Thần Đỏ này chỉ sáng rực lên sau Cuộc Chiến Lớn II (1945), và thời kỳ Chiến Tranh Lạnh. Bằng cách nào Kafka nhìn thấy trước hai bóng đen khủng khiếp, là chủ nghĩa Nazi, và chủ nghĩa toàn trị?
Gần hai chục năm sau khi ông mất, nhà thơ người Anh Auden có thể viết, không cố tình nói ngược ngạo, hay tạo sốc: "Nếu phải nêu một tác giả của thời đại chúng ta, sánh được với Dante, Shakespeare, Goethe, và thời đại của họ, Kafka sẽ là người đầu tiên mà người ta nghĩ tới."
G. Steiner cho rằng: "(ngoài Kafka ra) không có thể có tiếng nói chứng nhân nào thật hơn, về bóng đen của thời đại chúng ta." Khi Kafka mất, chỉ có vài truyện ngắn, mẩu văn được xuất bản. Những tác phẩm quan trọng của ông đều được xuất bản sau khi ông mất, do người bạn thân đã không theo di chúc yêu cầu huỷ bỏ. Tại sao thế giới-ác mộng riêng tư của một nhà văn lại trở thành biểu tượng của cả một thế kỷ?
Chọn Kafka là tiếng nói chứng nhân đích thực, nhà văn của thế kỷ hung bạo, là chỉ có "một nửa vấn đề". Kafka, theo tôi, còn là người mở ra thiên niên kỷ mới, qua ẩn dụ "người đàn bà ngoại tình".
Thế nào là "người đàn bà ngoại tình"? Người viết xin đưa ra một vài thí dụ: một người ở nước ngoài, nói tiếng nước ngoài, nhưng không thể nào quên được tiếng mẹ đẻ. Một người di dân phải viết văn bằng tiếng Anh, nhưng đề tài hoàn toàn là "quốc tịch gốc, quê hương gốc" của mình. Một người đàn bà lấy chồng ngoại quốc, nhưng vẫn không thể quên tiếng Việt, quê hương Việt. Một người Ả Rập muốn "giao lưu văn hóa" với người Do Thái...
Văn chương Việt hải ngoại, hiện cũng đang ở trong cái nhìn "tiên tri" của Kafka: đâu là quê nhà, đâu là lưu đầy? Đi /Về: cùng một nghĩa như nhau?
Jennifer Tran
Kafka: Years of insight
Những năm đốn ngộ
Hình trên
báo giấy còn thấy được 1 con mắt của Kafka.
Note: Nervous brilliance,
tạm dịch, “sáng chói bồn chồn”.
Bỗng nhớ Cô Tư, “sáng chói, đen, và hơi khùng” [thực ra là, “đen, buồn và hơi khùng”]
Bỗng nhớ Cô Tư, “sáng chói, đen, và hơi khùng” [thực ra là, “đen, buồn và hơi khùng”]
Nhưng cuốn
tiểu sử của Mr Stach cũng cho thấy cái phần nhẹ nhàng, sáng sủa hơn của
Kafka. Trong
1 lần holyday, đi chơi với bồ, ông cảm thấy mình bịnh, vì cười nhiều
quá. Trong
những năm sau cùng của đời mình, ông gặp 1 cô gái ngồi khóc ở 1 công
viên, và cô
nàng nói với ông, là cô làm mất con búp bế. Thế là mỗi ngày ông viết
cho cô bé
1 lá thư, trong ba tuần lễ, lèm bèm về con búp bế bị mất. Với người
tình sau cùng,
Dora Diamant, rõ là ông tính lấy làm vợ. Cô này còn dụ ông trở lại được
với Do
Thái giáo.
Những giai thoại trên chọc thủng hình ảnh 1 Kafka khắc khổ, qua tác phẩm của ông. Mr Stach còn vứt vô thùng rác [undermine] những cái nhìn có tính ước lệ [conventional views] về 1 Kakka như 1 nhà tiên tri của những tội ác kinh hoàng ghê rợn [atrocities] sẽ tới (ba chị/em của ông chết trong trại tập trung Nazi, cũng như hai bạn gái của ông). Trong những nhận xét về mục tiêu bài Do Thái, ông mô tả 1 thế giới như ông nhìn thấy nó, đầy nỗi cô đơn và những cá nhân con người bị bách hại, nhưng không phải 1 thế giới không có hy vọng.
Những giai thoại trên chọc thủng hình ảnh 1 Kafka khắc khổ, qua tác phẩm của ông. Mr Stach còn vứt vô thùng rác [undermine] những cái nhìn có tính ước lệ [conventional views] về 1 Kakka như 1 nhà tiên tri của những tội ác kinh hoàng ghê rợn [atrocities] sẽ tới (ba chị/em của ông chết trong trại tập trung Nazi, cũng như hai bạn gái của ông). Trong những nhận xét về mục tiêu bài Do Thái, ông mô tả 1 thế giới như ông nhìn thấy nó, đầy nỗi cô đơn và những cá nhân con người bị bách hại, nhưng không phải 1 thế giới không có hy vọng.
*
Franz
Kafka:
Sáng chói bồn chồn
A definitive biography of a rare writer
Một tiểu sử chung quyết của 1 nhà văn hiếm, lạ.
A definitive biography of a rare writer
Một tiểu sử chung quyết của 1 nhà văn hiếm, lạ.
Kafka: The
Years of Insight. By Reiner Stach. Princeton University Press;
682 pages; $35
and £24.95.
Vào năm
1915, một truyện ngắn được gọi là “Hóa Thân” được xuất bản ở 1 tạp chí
“bèo”
[small] của Đức. Nó kể câu chuyện một anh chàng bán hàng, một buổi sáng
thức
dậy thấy mình biến thành 1 con bọ khổng lồ. Tác giả, một nhân viên dân
sự trung lưu, làm việc tại Prague. Chưa tới 10 năm sau đó, ông mất, một
tác giả
ít được biết tới của ba cuốn tiểu thuyết và vài tác phẩm ngắn hơn.
Nhưng Hóa Thân
– có lẽ chỉ chừng 50 trang - sẽ hóa thân thành 1 con bọ khổng lồ, ấy
chết xin lỗi
- sẽ trở thành nguồn cảm hứng cho hằng hà tác phẩm - những chuyển thể
sân khấu, dàn
dựng kịch nghệ không làm sao đếm nổi, những luận án tiến sĩ thạc sĩ, và
hằng
hà những nhà văn tiếp theo. Hoá Thân,
và cùng với truyện ngắn đó, hai cuốn tiểu
thuyết, Vụ Án, và Tòa Lâu Đài,
đã đóng cứng vị trí của Kafka, như là một trong những nhà văn quan
trọng nhất của
thế kỷ 20.
Hình trên
báo giấy còn thấy được 1 con mắt của Kafka.
Note: Nervous brilliance,
tạm dịch, “sáng chói bồn chồn”.
Bỗng nhớ Cô Tư, “sáng chói, đen, và hơi khùng” [thực ra là, “đen, buồn và hơi khùng”]
Nhưng
cuốn
tiểu sử của Mr Stach cũng cho thấy cái phần nhẹ nhàng, sáng sủa hơn của
Kafka. Trong
1 lần holyday, đi chơi với bồ, ông cảm thấy mình bịnh, vì cười nhiều
quá. Trong
những năm sau cùng của đời mình, ông gặp 1 cô gái ngồi khóc ở 1 công
viên, và cô
nàng nói với ông, là cô làm mất con búp bế. Thế là mỗi ngày ông viết
cho cô bé
1 lá thư, trong ba tuần lễ, lèm bèm về con búp bế bị mất. Với người
tình sau cùng,
Dora Diamant, rõ là ông tính lấy làm vợ. Cô này còn dụ ông trở lại được
với Do
Thái giáo.Bỗng nhớ Cô Tư, “sáng chói, đen, và hơi khùng” [thực ra là, “đen, buồn và hơi khùng”]
Những giai thoại trên chọc thủng hình ảnh 1 Kafka khắc khổ, qua tác phẩm của ông. Mr Stach còn vứt vô thùng rác [undermine] những cái nhìn có tính ước lệ [conventional views] về 1 Kakka như 1 nhà tiên tri của những tội ác kinh hoàng ghê rợn [atrocities] sẽ tới (ba chị/em của ông chết trong trại tập trung Nazi, cũng như hai bạn gái của ông). Trong những nhận xét về mục tiêu bài Do Thái, ông mô tả 1 thế giới như ông nhìn thấy nó, đầy nỗi cô đơn và những cá nhân con người bị bách hại, nhưng không phải 1 thế giới không có hy vọng.
Franz Kafka
Nervous brilliance
A definitive biography of a rare writer
IN 1915 a short story called “The Metamorphosis” (“Die Verwandlung”) was published in a small German magazine. It told the story of Gregor Samsa, a salesman who wakes up one morning to find that he has turned into an enormous bug. The author, Franz Kafka, was a middle-ranking civil servant working in Prague. He would die less than ten years later, a little-known author of three novels and several shorter works. But “The Metamorphosis”—perhaps 50 pages long—would go on to inspire countless stage adaptations and doctoral theses and scores of subsequent writers. The story, along with the novels “The Trial” and “The Castle”, ensured Kafka’s place as one of the most important writers of the 20th century.
In
this section
“Kafka: The Years of Insight” is the second volume of
Reiner Stach’s masterful biography of the author. The first dealt with
the years 1910 to 1915, when Kafka was a young man writing furiously
into the night while working 50-hour weeks. The second volume records
his burgeoning fame up until his death in an Austrian sanatorium at the
age of 40, after years of suffering from tuberculosis. (A third volume,
tracing his early years, is in the works.)In these final years, from 1916 to 1924, Kafka receives letters from quizzical bank managers asking him to explain his stories (“Sir, You have made me unhappy. I bought your ‘Metamorphosis’ as a present for my cousin, but she doesn’t know what to make of the story”). He spends hours nagging away at his prose, only to rip it up, throw it away and start again. He apparently denies being the author of certain stories when asked by other invalids at a retreat. He has four love affairs, mostly through letters, and spends much of his time away from his cramped office at the Workers’ Accident Insurance Institute. These are years of insight, but also of depression and illness.
Despite the gloom, this biography makes for an excellent read. Mr Stach, a German academic, expertly presents Kafka’s struggles with his work and health against the wider background of the first world war, the birth of Czechoslovakia and the hyperinflation of the 1920s. Alert to the limits of biography, Mr Stach bases everything on archival materials and, where possible, Kafka’s own view of events. He is also wryly aware of the academic cottage industry that has sprung up around Kafka’s work, hints of which had already emerged in his lifetime. “You are so pure, new, independent...that one ought to treat you as if you were already dead and immortal,” wrote one fan.
The picture that emerges is of a difficult, brilliant man. In Mr Stach’s view, Kafka was “a neurotic, hypochondriac, fastidious individual who was complex and sensitive in every regard, who always circled around himself and who made a problem out of absolutely everything”. A decision to visit a married woman, soon to be his lover, takes him three weeks and 20 letters. When writing to his first fiancée, he refers to himself in the third person and struggles to evoke intimacy. Kafka makes decisions only to swiftly unmake them. Other people irritate him. “Sometimes it almost seems to me that life itself is what gets on my nerves,” he wrote to a friend.
But Mr Stach’s biography also shows Kafka’s lighter side. On holiday with a mistress, he feels almost sick with laughter. In the last years of his life he meets a crying young girl in a park who explains that she has lost her doll. He then proceeds to write her a letter a day for three weeks from the perspective of the doll, recounting its exploits. With his final mistress, Dora Diamant, Kafka has no doubt that he wants to marry her. She even inspires him to recover his interest in Judaism.
Such anecdotes pierce the austere image left by Kafka’s work. Mr Stach also effectively undermines conventional views of Kafka as a prophet of the atrocities to come (his three sisters died in Nazi concentration camps, as did two of his mistresses). A frequent target of anti-Semitic remarks, Kafka depicted the world as he saw it, full of lonely and persecuted individuals, but not one without hope.
JANUARY
15, 2014
ON
TRANSLATING KAFKA’S “THE METAMORPHOSIS”
POSTED
BY SUSAN BERNOFSKY
This
essay is adapted from the afterword to the
author’s new translation of “The Metamorphosis,” by Franz Kafka.
Cú
khó sau chót, về dịch, là cái từ trong cái tít. Không
giống từ tiếng Anh, “metamorphosis,”
“hóa
thân”, từ tiếng Đức
Verwandlung
không đề nghị cách hiểu tự nhiên, tằm
nhả tơ xong, chui vô kén, biến thành nhộng, nhộng biến thành
bướm, trong vương quốc loài vật. Thay vì
vậy, đây là 1 từ, từ chuyện thần tiên, dùng để tả sự chuyển hóa, thí dụ
như
trong chuyện cổ tích về 1 cô gái đành phải giả câm để cứu mấy người
anh bị bà phù thuỷ biến thành vịt, mà Simone Weil đã từng đi 1 đường
chú giải
tuyệt vời.
“Hóa thân” là phải hiểu theo nghĩa đó, giống như GCC, có thể đếch chết, và thay vì chết, thì biến thành rồng, như lời chúc SN của bạn DV!
“Hóa thân” là phải hiểu theo nghĩa đó, giống như GCC, có thể đếch chết, và thay vì chết, thì biến thành rồng, như lời chúc SN của bạn DV!
Hà,
hà!
One
last translation problem in the story is the
title itself. Unlike the English “metamorphosis,” the German word Verwandlung
does not suggest a natural change of state associated
with the animal
kingdom such as the change from caterpillar to butterfly. Instead it is
a word
from fairy tales used to describe the transformation, say, of a girl’s
seven
brothers into swans. But the word “metamorphosis” refers to this, too;
its
first definition in the Oxford English Dictionary is “The action or
process of
changing in form, shape, or substance; esp. transformation by
supernatural
means.” This is the sense in which it’s used, for instance, in
translations of
Ovid. As a title for this rich, complex story, it strikes me as the
most
luminous, suggestive choice.
Comments
Post a Comment