Woolf


1


*
Virginia Woolf 1902 [20 tuổi]


*
**



Woolf

 *
Đúng rồi, số báo này có bài của Gấu. Bạn quí, thư ký tòa soạn order. Bài đăng lên, bị thiến mất mấy chữ, Gấu cằn nhằn, bạn quí sorry, nói, tao mà không thiến mấy dòng đó, mấy bà đó đi gặp mày, thiến luôn của quí của mày!
Thời gian này, Gấu có báo riêng. Tờ Tập San Văn Chương. Nguyễn Tường Giang bác sĩ, ông chủ lo tiền bạc, quản lý báo, nghe, bực quá, ra lệnh post lại trên báo nhà, nguyên con. (1)
Gấu vốn tính cả nể, “chẳng dám đụng ai”, bèn nói, thôi, bỏ đi.
Cũng rét chứ bộ.
Còn nhớ một ý, hách lắm, nhân Tuý Hồng mới cho ra lò “Tôi nhìn tôi trên vách”, đại khái:
Mấy bà viết văn, thì thường là viết tiểu thuyết xã hội, [ý nói, đái không qua ngọn cỏ!], và lấy ngay cuộc sống gia đình làm đề tài.
Đàn ông viết truyện, đàn bà viết tự truyện.
Đàn ông đẻ ra nhân vật, mấy bà chẳng cần đẻ, bệ ngay ông chồng của mình vô.
Mấy ông đi từ cái bếp lên tủ sách [ý nói, ăn uống xong xuôi, bèn viết], mấy bà bê mẹ tủ sách xuống bếp, vừa viết văn vừa thổi cơm.
Đang nhặt sạn gạo, bèn lấy mẹ một hột sạn thay cho dấu chấm trên chữ i!
*
Gấu nhớ là, bài viết của Gấu có chôm mấy ý trong một bài viết của Virginia Woolf.
Cái hình ảnh, lấy hột gạo/hạt sạn thay cho dấu chấm trên chữ i, là của Woolf ?
Hẳn thế.
Gấu, sức mấy mà nghĩ ra một hình ảnh, lấy ra từ "tam giác bếp núc", của Levi-Strauss, đẹp đến như thế!
Bạn có liên tưởng ra, hình ảnh một cái hột… khác, không?
Women and Fiction có trong cuốn trên.
Cũng 1 cách nhớ Sài Gòn: Đọc lại những gì đã từng đọc, khi còn & ở Sài Gòn.
(1) Nghe qua 1 anh bạn, NTG mới ghé Tiểu Sài Gòn, cùng DC.
Best Wishes To All There. NQT

15 April 2012

*
Blog DTL

Gấu nhớ ra cái tít của bài viết rồi, "Nhà văn nữ và tiểu thuyết xã hội."
Được “lạng lách” [được gợi hứng], từ một bài của Woolf, qua đó, bà cho rằng, tiểu thuyết là thứ mạt hạng trong các thể loại văn học, và tiểu thuyết xã hội là "mạt hạng của mạt hạng", và nhà văn nữ, do tạng của họ, chỉ hợp với thứ này!
Hà, hà!
Đúng là "danh bất hư truyền": Một tên 'sa đích văn nghệ'!
Gấu cũng nhớ ra mấy câu ông bạn quí delete rồi, đại ý:
Những nhà văn nữ Việt nam đi từ thành công tới thất bại, biến tiểu thuyết thành tự truyện, biến những nhân vật tiểu thuyết thành những người thân trong gia đình!
Đi từ thành công tới thất bại!
Đểu thật!
Nhưng, so với cái tít cuốn tiểu thuyết của Tuý Hồng, thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Như muối bỏ bể!
*
TTT rất quí Tuý Hồng, ông rất phục, đúng hơn, cái tài sử dụng chữ Mít của Tuý Hồng. Ông có nói điều này với Gấu, trong một lần ngồi Quán Chùa, nhắc tới Thanh Nam, và những ngày làm tờ Nghệ Thuật.
“Tôi nhìn tôi trên vách” quá tuyệt.
Chắc là cái tít bật ra khi nhìn bản mặt ông chồng, thấy "chán như cơm nếp nát", hẳn thế?
“Chán như con rán”: Thành ngữ/tục ngữ mới, từ “Sát Thủ Đầu Mưng Mủ”.
Cái đoạn Gấu chôm Woolf, là ở trong bài viết Phụ nữ và Giả tưởng.
Chiều một mình xuống phố, vớ được nó, và bèn nhớ Sài Gòn đến điên lên.
Sài Gòn có Woolf, có BHD, có, có, có….

*
Fiction was, as fiction still is, the easiest thing for a woman to write. Nor is it difficult to find the reason. A novel is the least concentrated form of art. A novel can be taken up or put down more easily than a play or a poem. George Eliot left her work to nurse her father. Charlotte Bronte put down her pen to pick the eyes out of the potatoes. And living as she did in the common sitting-room, surrounded by people, a woman was trained to use her mind in observation and upon the analysis of character. She was trained to be a novelist and not to be a poet.
Virginia Woolf: Women and fiction [Phụ nữ và giả tưởng]
Từ xửa từ xưa, giả tưởng vốn là điều dễ dàng để mà viết ra đối với đờn bà. Giải thích điều này, thì cũng đâu khó! Tiểu thuyết là một thể loại nghệ thuật không đòi hỏi chú tâm cao độ. Mở nó ra, viết vài hàng, rồi đóng nó lại, tí nữa viết tiếp, chuyện đó dễ ợt, so với viết kịch hay làm thơ. George Eliot ngưng viết để săn sóc cha già. Charlotte Bronte buông cây viết để lấy mắt khóm, mắt khoai tây. Tôi nhìn tôi trên vách là tôi quá chán theo dõi đám bà con họ hàng con cái xúm xít nơi phòng khách, nơi bàn ăn: Đàn bà được huấn luyện ở trong một môi trường như vậy để quan sát, và nghiên cứu và sử dụng chúng vào việc tạo ra nhân vật. Họ được huấn luyện để trở thành tiểu thuyết gia, không phải thi sĩ.
Những bài viết của Woolf là từ đời thuở nào, vậy mà bây giờ, đọc vẫn mới tinh. TV sẽ đi 1 vài đường giới thiệu & dịch thuật.





















































Comments

Popular posts from this blog

Nguyễn Ngọc Tư

30.4.2015

Raymond Chandler by Oates