Dấu Nưóc



 




Note: Mới lượm từ tiệm sách cũ quen. Cuốn này, Gấu chưa có, nhưng nhiều bài đã được đăng trên Tin Văn, từ tuyển tập New and Selected Poems. Post ba bài chót, hình như chưa dịch.



With Paper Hats Still on Our Heads 


The check is being added up in the back,
As we speak.
That's why we don't see any waiters
Prowling around here anymore.
The rustle of bills you're counting
Makes me think of grass
Being mowed with a scythe in a graveyard
I don't reckon it'll be enough. 

Dip your finger in what's left of the red wine
And let me suck on it slowly.
I wish they'd at least clear the dirty plates.
No prices on the menu
Should've been an instant tip-off.
Chitterlings in angel gravy,
How in the world did we ever fall for that?
Love of my life, start your jive.

I've Had My Little Stroll 

Now, let me have a book-lined tomb
In some old cemetery
Where widows leave cigarettes and sweets
On the graves of their husbands,
And lovers come to solve the mysteries
Of each other's buttons. 

Sitting, leaning against the stone
With a dog by my side.
Reading Emerson by candlelight,
Its yellow flame fretting
Like a caged bird.
Soul, what a lovely word!
My mind is as clear as a raindrop 

Immense, gloomy heavens
With their amateur theatricals,
Cloud gesturing to cloud,
And then at first dawn-light
A child's cross like a seagull
At the edge of a distant surf.
Spreading its white wings.

The Cackle 

 Wee-hour world, insoluble world,
You may as well be a goldfish
Swimming in a bowl of ink
For all we understand of you. 

Your small-beer philosopher,
Tinhorn preacher,
Chronic bellyacher,
Is about to die laughing tonight
With one final cackle 

At the sight of a young couple
Slinking into the doorway
Of a grand old funeral home
Right across the street,
For some hot you-know-what.



 
Lượm được cả những tập của Borges, của Simic, đã có, nhưng Cô Út làm từ thiện mất rồi. 

 


Cuốn My Venice, chưa có, và thật là tuyệt. 

Và càng tiếc cuốn của Brodsky, Thuỷ Ấn, Watermark

 

Watermark
Dấu Nước

Và trộn vào giấc mơ tuổi thơ, là cơn mộng đời rực rỡ. Sẽ trở thành nhà văn. Sẽ viết một truyện dài nối liền được hai thành phố.
NQT: Lần Cuối Sài Gòn

Brodsky có lẽ cũng có một giấc mơ như vậy, và ông đặt tên cho nó là "Thuỷ Ấn", hay nôm na, "Dấu Nước", Watermark.
Đây là một từ chuyên môn. Bạn cầm một tờ giấy [tác phẩm] nhìn, hay đọc, không thấy, nhưng soi lên ánh sáng, thì nó hiện ra.
Trong Thủy Ấn, Brodsky viết về lần ông thăm viếng Venice, thành phố ở trên nước. Nhưng đọc nó, thì lại ra Petersburg, thành phố quê hương của ông.
"Đối với người cùng quê với tôi, thành phố hiện ra, qua những trang này, thật dễ nhận, và cảm thấy, đây chính là Petersburg được nới rộng ra, mời gọi vào trong một lịch sử [một câu chuyện] tốt đẹp hơn, khoan nói tới vĩ độ, not to mention latitude."

Làm sao viết về Sài Gòn, mà "soi lên" thì lại ra.. Hà Nội, hả.... Gấu?
Khoan nói tới vĩ độ? Không lẽ Brodsky không muốn nói tới vĩ độ thứ... 17?

Dấu Nước còn làm nhớ tới Dấu Bèo. Đài Gương soi đến Dấu Bèo này chăng?
Nhưng đâu là Đài Gương, đâu là Dấu Bèo? Đâu là Sài Gòn, đâu là Hà Nội?
Hỏi như vậy, ấy là bởi vì Gấu, trong một lần ghé xóm, nhân ghé Hà Nội, một em, khi nghe Gấu giở giọng pha tạp chẳng ra nam mà cũng chẳng ra bắc, để làm quen, trước khi làm tình, đã bĩu môi, "chửi xỏ":
-Anh là một thằng Nam Kỳ mà lại bắt chước giọng Bắc Kỳ của... chúng em!
Giọng của em có vẻ bực bội, như có ý trách, sao có thằng ngu, học gì không học, lại học cái trò giả dạng nói tiếng bắc!
*
Câu mở ra Dấu Nước, của Brodsky:
Nhiều trăng rồi, đô Mẽo 870 lire và tôi thì ba mươi hai.
[Many moons ago the dollar was 870 lire and I was thirty-two].

Nhiều trăng rồi, khi Gấu đi, mới mười bẩy, về, trên sáu muơi.
Và lần "đi" và bị em chửi xỏ, là năm trăm ngàn!
Năm chục đô Canada!
*
Nhiều trăng rồi....

Hồi ở Hà Nội, Gấu khù khờ lắm.
Nhân đọc bài viết của ông bạn Kiệt Tấn, SCTBT, trên talawas, Gấu chợt nhớ ra, là, người dậy Gấu may tay, là một ông cậu. Cậu H. Khi Gấu ở Bạch Mai, những ngày đầu từ nhà quê ra Hà Nội học.








Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư