Louise Gluck
Những vì thiên
sứ
Mi chỉ cần đợi,
họ sẽ tìm mi
Những con ngỗng
bay là là trên vùng đầm lầy
Lấp lánh trong
màn nước đen
Chúng sẽ tìm
mi
Và những con
nai –
Ôi chao, chúng
đẹp làm sao
Như thân thể
Không gây chút
trở ngại cho chúng
Chầm chậm,
chúng tượt vào khoảng rộng
Qua những tấm
bảng đồng ánh sáng mặt trời
Tại sao chúng
đứng sững như thế
Nếu không phải
là, đợi?
Gần như không
cử động, cho tới khi những cái chuồng – thân thể chật hẹp của chúng –
Bèn rã ra, bèn
tàn lụi, bèn biến thành gỉ sét
Nhũng bụi cây
run rẩy trong gió
Ngồi chồm hổm,
trơ trụi lá
Mi chỉ đợi nó
xẩy ra
Tiếng khóc
than đó – buông ra, thả ra –
Như con trăng
Vặn mình, ra
khỏi mặt đất và dâng lên
Đầy, trọn, một
chu kỳ của những mũi tên của nó
Cho tới khi
chúng tới trước mặt mi
Như những vật
chết, chất nặng đồ tươi, cái sống
Và mi
Ở bên trên
chúng
Thương tích đầy
mình,
Thống trị
LOUISE GLUCK
(b. 1943)
Born in New York City, Louise Gluck studied at Sarah Lawrence and Columbia. She has taught at Goddard and at Warren Wilson College; she lives in Cambridge and teaches at Williams. Her work is intermittently, and blisteringly, autobiographical. For the most part, though, Gluck's poems are composed, reflective, often plangent disclosures. Spare, exact, but enigmatic, her work has mythic dimensions, concerned to trace the outlines and gauge the power of those large psychic forces at work in a life: the "thrust and ache" of men and women in their bodies, the" dying orders" of nature, the "ancient repetitions" of family life. Gluck's books ask difficult questions about gender and generation, and seek out crepuscular moments of change with a dark, exalted imagination, a gravity of phrasing and unearthly tone. She won the National Book Critics Circle Award in 1985 and the Pulitzer Prize in 1993.
Messengers
You have only to wait, they will find you.
The geese flying low over the marsh,
glittering in black water.
They find you.
And the deer-
how beautiful they are,
as though their bodies did not impede them.
Slowly they drift into the open
through bronze panels of sunlight.
Why would they stand so still
if they were not waiting?
Almost motionless, until their cages rust,
the shrubs shiver in the wind,
squat and leafless.
You have only to let it happen:
that cry-release, release-like the moon
wrenched out of earth and rising
full in its circle of arrows
until they come before you
like dead things, saddled with flesh,
and you above them, wounded and dominant.
The Vintage Book of Contemporary American Poetry 2nd edition, March 2003
Comments
Post a Comment