Thu



*
 
 


&

Suddenly, Last Summer!

* 
Last Summer
 
*
Summer 2010
 

*

*

*

Rừng sau nhà

  *

*
 
*
*

*


*

Phố Cũ, Thu Mới

Có phải em là mùa Thu Hà Nội
Nghìn năm sau, ta níu áo em, về!
  (1)
Các con đường mùa thu lãng mạn vòng quanh thế giới 20

Niagara, Canada
Nghe Nói Mùa Thu Ở Đây Đẹp Lắm

 *
*
L'AUTOMNE
Un cheval s'écroule au milieu d'une allée
Les feuilles tombent sur lui
Notre amour frissonne
Et le soleil aussi.
Mùa Thu
Ngựa quị giữa lối đi
Lá thu phủ lên ngựa
Tình đôi ta run run
Và mặt trời cũng rứa.
BARBARA
Jacques Prévert
Nguồn
[Bài thơ này, TTT cũng đã từng dịch.
Bạn nào còn giữ được, thêm vô đây, làm thế chân vạc.
Thi sĩ còn viết tựa
Tựa cho tập thơ của Trần Lê Nguyễn,
cũng có tên như của Prévert. NQT] 

*
Hàng Xóm, Thu (a)
Nghe Nói Mùa Thu Ở Đây Đẹp Lắm

*
20.10.2010
Automne
Dans le brouillard s'en vont un paysan cagneux
Et son bœuf lentement dans le brouillard d'automne
Qui cache les hameaux pauvres et vergogneux 
Et s'en allant là-bas le paysan chantonne
Une chanson d'amour et d'infidélité
Qui parle d'une bague et d'un cœur que l'on brise
Oh! l'automne l'automne a fait mourir l'été
Dans le brouillard s'en vont deux silhouettes grises
Apollinaire
Mùa Thu
Trong sương mù, một người nhà quê đi, chân liềng khiềng
Và con bò của anh ta lừng khừng đi trong sương mù mùa thu
Lấp ló trong lớp sương mù là những thôn xóm nghèo nàn và xấu hổ
Và trong khi đi như thế, anh nhà quê ư ử hát
Một bài tình ca và sự không trung thuỷ
Nói về một cái nhẫn và một trái tim mà người ta làm tan nát
Ôi mùa thu, mùa thu làm chết đi mùa hè
Trong sương mù cập kè hai cái bóng xám
AUTUMN
Automne
A bowlegged peasant and his ox receding
Through the mist slowly through the mist of autumn
Which hides the shabby and sordid villages
And out there as he goes the peasant is singing
A song of love and infidelity
About a ring and a heart which someone is breaking
Oh the autumn the autumn has been the death of summer
In the mist there are two gray shapes receding
W. S. MERWIN
Hát ở đâu đâu...
Ngoảnh nhìn lại quãng nửa nhà nửa chợ
Nỗi buồn vạch một nét dài (1) 
Không phải tiếc cuộc đời đã sống
Mà một đời bỏ lỡ
Nhớ hoài. 
Đêm mở ra giấc mộng cũ
Chỉ có tôi, tôi, và tôi
Cô bạn thân ơi, nẻo về tuyệt lối
Hồn tôi điên cuồng réo gọi. 
Mùa thu ở đây đẹp não nùng
Rừng dưng không đỏ rực
Lá rũ rượi
Rủ nhau cùng chết
Sực nhớ chữ: Chiêu như thanh ty
Mộ thành tuyết 
Giấc mộng cũ vậy là giấc mộng cuối
Hát ở đâu đâu... 
Cô bạn thân ơi, những ngày tháng đó
Chạy xe như điên trên đường phố
Cho kịp giờ giới nghiêm
Suốt Chợlớn-Sàigòn
Chỉ mong kịp chuyện trò cùng những hồn ma Mậu Thân
Trong nhà xe Đài Phát Thanh
Người lính Dù dùng làm nơi chất thây những người chết
Những hồn ma từ đó thức dậy
Quẳng bỏ súng
Vẫy tay cho tôi đi 
Trong vương quốc của những người đã chết
Tôi vẫn thường thơ thẩn đi về...
Hát ở đâu đâu giấc mộng cuối (2)
(1)... that lonely halfway house which we call life
André Malraux (Anti-Memoirs)
(2) thơ Thanh Tâm Tuyền
Mùa Đông
Con chó đen đùa với bãi tuyết
Người đàn ông đi hết mùa Đông
Cây khắc nét khô vào nền trời xám 
Nghe nói mùa Thu ở đây đẹp lắm
Tụi mình chạy xe đuổi theo lá đổi mầu
Trên xa lộ
Trong thơ Nguyễn Du
Trong hạnh ngộ. 
Lạnh,
Hai vợ chồng ôm cặp
Đứng đợi xe
Ở đầu ngã tư
Cuối cuộc đời
Học giùm mấy đứa con còn kẹt lại
Tuổi năm mươi gấp sách lại đứng nghe
Đi trong gió
Nỗi nhớ Sài-gòn buốt trên đầu ngón tay
Hai bài thơ này, GCC làm, khi mới tới Xứ Lạnh. “Mùa đông đầu tiên”, tiếp theo “Mùa Thu đầu tiên”.
“Nghe nói Mùa Thu ở đây đẹp lắm”, là nghe cô bạn nói. Hạnh ngộ, là gặp lại cô bạn nơi xứ người.
Bài thơ “Hát Ở Đâu Đâu”, Gấu gửi về Trại Tị Nạn Thái Lan, cho 1 tên đệ tử  học tiếng Anh, tác giả cái truyện Bụi, bị An Ninh Trại ngâm tôm, mấy tháng sau mới đưa cho người nhận, do những chi tiết về trận đánh Đài Phát Thanh, và những thây biệt động VC ở nhà xe.

Đi trong gió
Nỗi nhớ Sài-gòn buốt trên đầu ngón tay.
Anh còn nhớ có lần em nhờ anh mua giùm một đôi guốc. Mua được rồi, anh nhét kỹ trong người, đi qua trạm gác phân chia hai khu vực.
Bây giờ ở đây, khi gió, tuyết, và nỗi cô đơn lạnh cứng người, anh vẫn cảm thấy chút ấm áp của đôi guốc ngày nào. Và anh thèm sống lại cảm giác hoang mang, lo sợ khi đi ngang trạm gác. 
"Nhưng nếu không vì dung nhan tàn tạ, chắc gì Thầy đã nhận ra em?"
Cái truyện ngắn này, cũng viết liền khi vừa tới Xứ Lạnh. Nó được đăng trên báo Văn, và còn được 1 đài phát thanh ở Quận Cam đọc.
NMG hồi chưa đi xa, gật gù, uyên bác, cực uyên bác!
*
*
Không, chẳng bao giờ anh muốn coi anh, em và tất cả chúng ta là những nạn nhân. Đó là niềm tự kiêu cuối cùng chúng ta còn giữ được để sống sót.
Cái ý này, là của Gấu. Sau, đọc Brodsky, ông cũng phán y chang, và đây là 1 nét “đặc trưng” của ông mà Coetzee cực mê: Rất ghét phô vết thương của mình cho người khác thấy.
Thi sĩ đếch  bao giờ là.... nạn nhân!
TTT cũng có nét đó: Ông nói đến những con voi già, biết trước ngày đi xa của nó, và bèn làm một cú hành hương về nghĩa địa voi để nằm. [Trong “Một Chủ Nhật Khác”?]
Khi mất, ông đâu có thích đám “bạn quí” làm ồn:
Minh sống, có làm ai vui đâu, mà chết, bắt "chúng" buồn vì mình!


Autumn
The wind wakes,
sweeps the thoughts from my mind
and hangs me
in a light that smiles for no one:
what random beauty!
Autumn: between your cold hands
the world flames.
1933
Octavio Paz: First Poems (1931-1940)
Mùa Thu
Gió thức dậy
Quét những ý nghĩ ra khỏi cái đầu của anh
Và treo anh
Trong ánh sáng mỉm cười cho chẳng ai
Cái đẹp mới dưng không, tình cờ làm sao?
Mùa thu: giữa lòng bàn tay lạnh của em
Tình anh sưởi ấm
[nguyên văn, thế giới bập bùng ngọn lửa]
Here
My footsteps in this street
echo
        in another street
where
        I hear my footsteps
passing in this street
where
Only the mist is real
[1958-1961]
Đây
Tiếng bước chân của tôi
trong con phố này
vọng lên
trong một con phố khác
nơi
tôi nghe những bước chân của mình
qua con phố này
nơi
Chỉ sương mù là có thực
 
*
Apollinaire: Alcools
Mùa thu bịnh

Mùa thu bịnh và đáng mê làm sao
Mi sẽ chết khi bão thổi qua những vườn hồng
Khi tuyết xuống
Trong những vườn cây
Mùa thu đáng thương, tội nghiệp
Chết trong cái màu trắng, trong cái giầu sang
Của tuyết và của trái chín
Ở nơi cuối trời
Những cánh chim bồ cắt bay lượn
Bên trên những thuỷ thần già, tóc xanh và lùn
chẳng bao giờ yêu
Ở nơi bìa rừng
Những con hươu thèm nhau, rền rĩ
Ui chao, mùa thu, mùa, tôi mới yêu làm sao
Những tiếng thì thầm của nó
Những trái cây rụng xuống, không ai hái
Gió và rừng đều thi nhau khóc
Tất cả những giọt nước mắt, mùa thu, lệ thu, từng chiếc, từng chiếc
Những chiếc lá con người dẫm lên
Một con tàu chạy
Và đời cứ thế mà trôi đi.
*





































Comments

Popular posts from this blog

Nguyễn Ngọc Tư

30.4.2015

‘A Lament in Three Voices’