Philip Levine





Rain in Winter 


Outside the window drops caught
on the branches of the quince, the sky
distant and quiet, a few patches of light
breaking through. The day is fresh, barely
begun yet feeling used. Soon the phone
will ring for someone, and no one
will pick it up, and the ringing will go on
until the icebox answers with a groan.

The lost dog who sleeps on a bed of rags
behind the garage won't appear
to beg for anything. Nothing will explain
where the birds have gone, why a wind rages
through the ash trees, why the world
goes on accepting more and more rain.

from The Threepenny Review
Best US Poetry 2017



[có trong The Last Shift]


Pluie en hiver

En dehors de la fenêtre tombe pris
sur les branches du coing, le ciel
lointain et calme, quelques taches de lumière
percer. La journée est fraîche, à peine
commencé encore se sentir utilisé. Bientôt le téléphone
va sonner pour quelqu'un, et personne
va le chercher, et la sonnerie va continuer
jusqu'à ce que la glacière réponde d'un gémissement.
Le chien perdu qui dort sur un lit de chiffons
derrière le garage n'apparaîtra pas
prier pour rien. Rien n'expliquera
où les oiseaux sont partis, pourquoi le vent fait rage
à travers les frênes, pourquoi le monde
continue à accepter de plus en plus de pluie.

de la revue Threepenny
Meilleur poésie américaine 2017

Mưa Mùa Đông

Bên ngoài cửa sổ, những giọt mưa bị mấy nhánh cây mộc qua tóm được
Bầu trời thì xa và êm ả,
Vài tia sáng bèn xuyên qua.
Ngày thì tươi mát
Mới bò ra mà sao mà cũ kỹ, như từ đời kiếp nào
Chẳng mấy chốc, cái điện thoại bèn kêu toáng lên
Chẳng ai bắt
Chuông reo dài dài cho tới khi cái hộp băng trả lời
Với 1 cú rên

Con chó hoang, ngủ trên 1 đống rẻ rách đằng sau nhà xe
Có vẻ như biết thân phận của nó
Bèn sẽ chẳng thèm xin xỏ cái con mẹ gì cả!
Chẳng có chi cắt nghĩa, giải thích
Một cõi quê nhà của lũ chim là ở nơi nao
Tại làm sao mà gió hung bạo đến như thế, qua đám cây tần bi
Tại sao thế giới lại cứ ngoan ngoãn cứ thế tiếp tục
Chấp nhận nhiều, nhiều hơn nữa
Mưa?

  
A HOME AWAY 

The dawn is slow in coming. Instead light
leaks from the streetlamps, the few parked cars
take shape, here a house, there a tree's in sight.

The upholsterer from Shangri-La sleeps in.
Saturday settles on the city of man
as it seldom does (the odds are six to one).

He dreams of home, the fabled city
he returns to only in darkness, for only
in darkness is he a boy again, agile and happy.

If he had a wife her name would be Hilda,
if he had a son, the son would be seven or younger,
for like him he would never grow older

so far from home, so far from the life
he was meant for, the life waiting patiently
in that far-off city with Hilda for wife.

On tiptoe she enters his room without a sound
to strangle the silence as a wife should.
If the clock watches it says not a word.

Everything is silent, the houses drop their eyes,
cars hold their breath, the trees freeze,
a man dreams, and no birds sing as they please.

Một Căn Nhà Xa

Rạng đông bèn mò tới,
Thay vì ánh sáng rò rỉ từ những ngọn đèn,
Vài cái xe đậu trong bãi xe lừ khừ tạo dáng
Đây, một căn nhà
Kia, một cái cây lọt vô tầm nhìn

Cái tay làm đệm, đến từ Shagri-La, ngủ.
Chúa Nhật tọa vị trong thành phố của người đàn ông
Họa hoằn lắm chuyện này mới xẩy ra
(cơ may 6/1)

Anh chàng mơ cõi nhà, một thành phố huyền hoặc
Anh ta chỉ trở về trong bóng tối
Bởi là vì chỉ ở trong bóng tối, anh ta lại được là thằng bé con, lanh lợi, và hạnh phúc

Nếu anh ta có 1 người vợ, tên của nàng sẽ là Hilda
Nếu có đứa con trai, thằng bé sẽ lên bẩy, hay nhỏ hơn
Bởi là vì, cũng như anh, thằng bé sẽ chẳng bao giờ nhiều tuổi hơn, già hơn

Quá xa nhà, quá xa cái cuộc đời mà anh tính dành cho nó, xứng với nó,
Cuộc đời sống, và nhẫn nại đợi trong 1 thành phố xa vời vợi với Hilda là người vợ

Dón dén, nàng đi vô căn phòng của anh ta không 1 tiếng động
Làm giật mình sự yên lặng, như một người vợ vẫn thường làm như thế
Nếu cái đồng hồ theo dõi thì nó cũng không thốt 1 lời nào

Mọi thứ đều yên lặng
Những căn nhà xụp mắt của chúng xuống
Những cái xe nín thở, cây chết lạnh, cứng đơ
Một người đàn ông mơ, và,
Chẳng con nào chim hót, như là chúng hài lòng hót.

 
THE GIFT OF WINTER 

Today the alder outside my window
motionless, the forsythia
holding its breath, the last smear

of fog burnt away so the morning
can enter the long memory
of winter, dear and uncorrupted.

Twelve years old, I tramped the back alleys
searching for something I couldn't
name or describe and found cinders

jeweled with tiny points of light
that could cut; I found handwritten,
scented letters, gifts from the future,

their words frozen in the weather-
"Paola, there's never a right time;"
written in a straight, manly hand that collapsed

from exhaustion. There were trees there too,
a row of tattered Chinese elms
to shade the past year's garbage,

a fenced-in copper beech thicker
than a sedan, its leafless
branches stiffening in wind.

There was always that wind, unnamed,
defiant, whistling in the face
of winter and not this odd calm

risen from nowhere outside
my window and dosing in. Back then
when the year's worst blizzards

whited out the old neighborhood,
there was always new life aching
to break through and held back

by nothing I could do to stop it.

Quà Mùa Đông 



Bữa nay, cây alder – cây tổng quán sủi - ở bên ngoài cửa sổ tôi
Đứng sững, bất động,
Cây đầu xuân, nín thở

Đốm bửn cuối cùng của sương mù
Thì cũng bị đốt cháy mất tiêu
Và thế là buổi sáng bèn đi vào… huyền thoại,
Nghĩa là,
Nó có thể đi vô cái ký ức dài thòng của mùa đông, trân quí và không bị hư ruỗng, mục nát

Vào năm hai mười tuổi,
Tớ đo đạc những con phố nhỏ, những con phố sau - thằng “Mõ Phố” là cái nick ông bô của tớ, khi chưa bị đảng phái làm thịt, ban cho thằng con trai của ông –
Tìm kiếm một cái gì đó mà nó không thể gọi tên hay miêu tả
Và chỉ kiếm thấy những mảnh tro than

Được trang hoàng bằng những điểm sáng có thể cắt,
Tôi kiếm thấy những tờ viết tay
Những lá thư thơm phức, những quá tặng từ tương lai

Những con chữ đóng băng trong thời tiết –
“Paola, làm sao có thời điểm đúng”
Được viết bằng 1 nét chữ thẳng băng, đàn ông
Xụm bại trong hết hơi, hết xít oắt

Có cây cối nữa chứ.
Một rặng cây đu Trung Hoa tả tơi
Tạo nên vóc dáng mùi vị rác rến năm ngoái

Một hàng rậu bằng gỗ sồi cũ xì, như đồng thau,
Nặng còn hơn cả 1 cái xế
Những cánh trơ trụi chẳng còn lá của nó
Cứng ngay đơ trong gió

Luôn luôn ngọn gió đó, không tên, thách đố, láo xược
Cứ nhè bản mặt của mùa đông để mà thổi!
Không có thứ lặng lẽ lạ lùng kỳ cục

Được tái sinh từ phía đâu đó bên ngoài cửa sổ của tôi
Và đong – như đong thuốc – vô nhà
Vào thời kỳ mà những trận bão tệ hại nhất trong năm

Làm trắng xóa cả khu xóm cũ
Luôn luôn vưỡn có một cuộc đời mới tinh, đau thương, nhức nhối
Bứt phá, và được cầm giữ lại 

Bởi hư vô, bởi chẳng gì cả,
Và tôi chẳng có thể làm gì để làm nó ngưng.












Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư