4 AM

WISLAWA SZYMBORSKA
1923-

We were taught that only man has an immortal soul. If today we speak differently of a line separating us from the rest of living beings, does it mean that this line, for us, doesn't exist? We feel it exists, and, using an old-fashioned expression, it is due to the consciousness and free will of man. In other words, only we know guilt, amidst the universal innocence of nature. And this is the subject of Wislawa Szymborska's poem.
Czeslaw Milosz A Book of Luminous Things
Chúng ta được dạy cho biết, rằng thì là, con người là 1 thứ thú vật có linh hồn bất tử. Nếu bây giờ, chúng ta nói khác đi, về 1 dòng, phân biệt chúng ta với tất cả những sinh vật còn lại, liệu dòng đó, đối với chúng ta, không hiện hữu?
Chúng ta cảm thấy nó hiện hữu, và, sử dụng 1 cách diễn tả cổ hủ, điều này là do ý thức, và ước muốn tự do của con người.
Nói 1 cách khác, chỉ chúng ta biết tội lỗi, giữa cái ngây thơ vô tội phổ cập của thiên nhiên.
Và đây là đề tài của bài thơ của Szymborska:

IN PRAISE OF SELF-DEPRECATION

The buzzard has nothing to fault himself with.
Scruples are alien to the black panther.
Piranhas do not doubt the rightness of their actions.
The rattlesnake approves of himself without reservations.

The self-critical jackal does not exist.
The locust, alligator, trichina, horsefly
live as they live and are glad of it.

The killer-whale's heart weighs one hundred kilos
but in other respects it is light.

There is nothing more animal-like
than a clear conscience
on the third planet of the Sun.

Translated from the Polish by Magnus J. Krynski and Robert A. Maguire

Ngợi Ca Cái Chuyện Coi Thường Chính Mình

Con ó chẳng có điều gì để mà tự trách
Báo đen xa lạ với cái gọi là đắn đo, ngại ngùng
Cá pranhas chẳng bao giờ hồ nghi về chuyện, lẽ phải thuộc về chúng ta, khi rỉa thịt con mồi
Rắn rattlesnake xoa đầu mình một cách hết mình

Làm đếch gì có thứ chó rừng tự phê, tự kiểm
Châu chấu, cá sấu, giun xoắn, mòng
Sống như là chúng sống và rất ư hài lòng về chuyện này

Trái tim của con cá voi ăn thịt người nặng một trăm ký
Nhưng trong những trường hợp khác, nhẹ hều

Không có gì tuyệt vời hơn, có lương tâm trong sáng, như của con thú
Trên hành tinh thứ ba của Mặt Trời.

A similar theme is treated in this poem: the self-torment afflicting us in the early morning.

Bài này cũng cùng đề tài, một mình thì lại chán mình làm sao, vào cái giờ sớm sủa bốn giờ sáng!

FOUR IN THE MORNING

The hour from night to day.
The hour from side to side.
The hour for those past thirty.

The hour swept clean to the crowing of cocks.
The hour when earth betrays us.
The hour when wind blows from extinguished stars.
The hour of and-what-if-nothing-remains-after-us.

The hollow hour.
Blank, empty.
The very pit of all other hours.

No one feels good at four in the morning.
If ants feel good at four in the morning
-three cheers for the ants. And let five o'clock come
if we're to go on living.

Translated from the Polish by Magnus J. Krynski and Robert A. Maguire

Czeslaw Milosz: A Book of Luminous Things

Bốn giờ sáng

Giờ, đêm qua ngày
Bên này qua bên kia.
Giờ, cho những kẻ quá bốn bó

Giờ lên ngôi của tiếng gáy của những con gà trống
Giờ trái đất phản bội chúng ta
Giờ “đồn xa quằn quại bóng cờ
Phất phơ nghe từ ngàn thu “vọng” về”!
Giờ của “thiên thu liệu còn chi sau khi ta ngỏm”?

Giờ hổng
Bạch bản!
Rỗng tuếch!
Lỗ đen, đích thị nó, của tất cả những giờ khác!

Chẳng ai cảm thấy thú vị: Bốn giờ sáng!
Nếu lũ kiến cảm thấy thú, bốn giờ sáng
Mừng cho chúng!
Năm giờ sáng, hãy tới!
Thì cũng đành tiếp tục sống
Chứ biết làm sao bây giờ!

Wislawa Szymborska (2 July 1923 – 1 February 2012)

-Anh coi thường em quá. Oanh ngăn xúc động, dịu dàng nói.
-Rồi em sẽ hiểu, nên để người ta coi thường mình.
TTT: MCNK


Bài sau đây, của Edward Hirsch, thi sĩ Mỹ, như ông cho biết, trong tiểu chú, ờ cuối tập thơ Earthly Measures, được gợi hứng từ bài thơ của Szymborska:

Four A.M.

The hollow, unearthly hour of night.
Swaying vessel of emptiness.

Patron saint of dead planets
and vast, unruly spaces receding in mist.

Necklace of shattered constellations:
soon the stars will be extinguished.

A cellblock sealed in ice.
An icehouse sealed in smoke.

The hour when nothing begets nothing,
the hour of drains and furnaces,

shadows fastened to a blank screen
and the moon floating in a pool of ashes.

The hour of nausea at middle age,
the hour with its face in its hands,

the hour when no one wants to be awake,
the scorned hour, the very pit

of all the other hours,
the very dirge.

Let five o'clock come
with its bandages of light.

A life buoy in bruised waters.
The first broken plank of morning.

Bản tiếng Việt nhớ là đã post trên Old Tinvan, được K, art2all, hiệu đính, nhưng chưa kiếm ra





Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư