Best US Poetry 2018




The best American Poetry 2018

DANTE DI STEFANO

Đọc Dos khi 17 tuổi

Vào những ngày đó, những giấc mơ của tôi thì luôn thay đổi
Trước khi chúng chấm dứt
Và tôi muốn yêu cái kiểu bị tra tấn
Anh chàng Dmitri Karamazov khốn khổ đáng yêu
Bất thình lình tôi đang nói cái thứ ngôn ngữ của lapdog (1) và samovar (2)
Đây là phòng khiêu vũ, doanh trại, toán hành quyết.
Đây là vị tu sĩ già với bộ râu những con ong
Đây là điệu ru vàng con trăng của con trăng
Sẽ ru bạn, khi thống khổ
Đây là thành phố bạn tẩu thoát bằng xe lửa
Chạy trốn tuyết dầy và đời đời nai
Đây là cái phần tôi cầm tay bạn
Và để nó vô lòng bàn tay của tôi
Và nói với bạn rằng thì là
Đôi ta cùng bốc cháy.

Note: Đọc 1 phát, ở ngay tiệm sách là bèn nhớ Sài Gòn, nhớ BHD khủng khiếp – đúng như dòng thơ phán, hai ta cùng bốc cháy.
Thằng khốn – GCC chứ ai nữa, chẳng đã viết về cảnh này rồi ư:

http://www.tanvien.net/sangtac/st03_lan_cuoi_sg.html
Cùng với những cuộc phiêu lưu của những tác phẩm lớn ở trong tôi, Sài-gòn trở thành một sân khấu cho tôi đóng vai những nhân vật-nhà văn. Thành phố thân yêu, một buổi sáng đẹp trời bỗng nhường cho một St. Petersbourg thời Dostoievsky với những cầu thang âm u, và cậu sinh viên, trong một góc bàn tại một tiệm cà phê Tầu nơi Ngã Sáu, một mình đi lại trong giấc mơ vĩ đại, biến đổi thế giới, làm lại loài người.

 
DANTE DI STEFANO

Reading Dostoyevsky
at Seventeen

In those days, my dreams always changed titles
before they were finished and I wanted
only to love in that insane tortured way
of poor dear Dmitri Karamazov.
Suddenly, I was speaking the language
of lapdog and samovar. This is
the ballroom, the barracks, the firing squad.
This is the old monk with the beard of bees.
This is the orange lullaby the moon
of the moon will sing you when it's grieving.
This is the province you escape by train,
fleeing heavy snow and eternal elk.
This is the part where I take your hand in
my hand and I tell you we are burning.

( from Met Magazine )


SUSAN DE SOLA
 
Vợ thi sĩ

Tất cả những vì phu nhân của những đấng thi sĩ thì đều có những cuộc đời tàn mạt
Chồng họ nhìn họ như những con dao

Delmore Schwartz

Những bà vợ của những đấng thi sĩ
Họ chẳng bao giờ cằn nhằn
Họ biết
Họ kết hôn với
Bi kịch và đau đớn
Họ biết họ kết hôn
Với hơn cả những thằng đàn ông của họ
Họ biết lũ khốn kiếp đó - chồng của họ chứ ai nữa-
Lúc nào cũng thèm ăn phở!
Lén lút trốn hôn nhân
Khiến hắn lúc nào thì cũng
Lửng lơ như con cá vàng
Bởi là vì cá thì OK
Nhưng thuyền thì hắn chẳng màng
Bà vợ sẽ chẳng thèm đọc
Những bài thơ chồng làm cho họ
Ích chi đâu,
Hắn thừa biết
Vợ hắn chẳng thèm đọc
Bởi là vì, điều bà vợ quan tâm
Là đời (không phải là những từ ngữ)
Nhưng cả hai thì đều cảm thấy
Đau ơi là đau
Khi họ trì tréo, xỉ vả lẫn nhau
Ném dao găm vào nhau
Những cái nhìn sắc lèm lẹm
Chúng bầy ra
Những cuộc sống
Của những nhà thơ
Và những bà vợ của họ

 
SUSAN DE SOLA

The Wives of the Poets

All poets' wives have rotten lives,
Their husbands look at them like knives

-Delmore Schwartz

The wives of the poets,
they never complain.
They know they are married
to drama and pain.
They know they are married
to more than their man.
They know there are others-
young lovers he can
fend off from the marriage
that keeps him afloat,
for rail as they may,
he won't rock that boat.
She won't read the poems
he's written for her;
the poems for lovers
will cause no great stir.
He knows she won't read them,
because her concern
is life (and not words)
but both feel the burn
of the daggers they throw
the sharp looks that show'
the rot in the lives
of poets, and wives.

( from The Dark Horse )

Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư