December 24, 1971





December 24, 1971 
[For V.S.] 


When it's Christmas we're all of us magi.
At the grocers' all slipping and pushing.
Where a tin of halvah, coffee-flavored,
is the cause of a human assault-wave
by a crowd heavy-laden with parcels:
each one his own king, his own camel.

Nylon bags, carrier bags, paper cones,
caps and neckties all twisted up sideways.
Reek of vodka and resin and cod,
orange mandarins, cinnamon, apples.
Floods of faces, no sign of a pathway
toward Bethlehem, shut off by blizzard.

And the bearers of moderate gifts
leap on buses and jam all the doorways,
disappear into courtyards that gape,
though they know that there's nothing inside there:
not a beast, not a crib, nor yet her,
round whose head gleams a nimbus of gold.

Emptiness. But the mere thought of that
brings forth lights as if out of nowhere.
Herod reigns but the stronger he is,
the more sure, the more certain the wonder.
In the constancy of this relation
is the basic mechanics of Christmas.

That's what they celebrate everywhere,
for its coming push tables together.
No demand for a star for a while,
but a sort of good will touched with grace
can be seen in all men from afar,
and the shepherds have kindled their fires.
Snow is falling: not smoking but sounding
chimney pots on the roof, every face like a stain.
Herod drinks. Every wife hides her child.
He who comes is a mystery: features
are not known beforehand, men's hearts may
not be quick to distinguish the stranger.
But when drafts through the doorway disperse
the thick mist of the hours of darkness
and a shape in a shawl stands revealed,
both a newborn and Spirit that's Holy
in your self you discover; you stare
skyward, and it's right there:
a star. 
1972 / Translated by Alan Myers with the author

December 24, 1971 
[For V.S.]



Noel 1 phát, tất cả chúng ta bèn trở thành những vì hiền giả - hay, hành giả thì cũng rứa.
Ở tiệm chạp phô ư, tất cả đều loạn, toáng cả lên,
Nào đẩy xe, nào xe đẩy,
Ở đây, 1 vỏ chai halva, thơm mùi cà phê
Là nguồn cơn bát nháo
Của cả 1 đám đông
Tên nào tên đó, còng lưng dưới gánh nặng Noel:
Mỗi người là 1 ông vua, và con lạc đà của mình.


Bao nilông, túi giấy hình chóp,
Hai bên lối đi, bao bì, mũ nón, cà vạt, túi rách
Nồng nặc mùi vốc ka, nhựa thông, cá
Cam táo, quít, quế.
Lũ lụt những bộ mặt, đếch kiếm thấy đường
Tới Bethlehem
Bão tuyết lấp mẹ mất rồi!

Và những con người, khuân khuân vác vác, những túi quà bình dị
Nhẩy lên xe buýt, hay, ùn ùn ở những hành lang, lối ra
Biến mất vào những khoảnh sân, vườn, há rộng ra,
Dù họ biết chẳng có gì ở bên trong:
Không 1 con vật, không một cái nôi, và người nữ, cũng chưa,
Tròn vo, đầu sáng ngời vầng hào quang mầu vàng

Trống rỗng. Nhưng 1 ý nghĩ đơn giản, về điều mang tới ánh sáng
Như thể, từ “không đâu”.
Hesode trị vì, càng mạnh mẽ chừng nào, thì điều tuyệt vời, càng trở nên chắc chắn, hiển nhiên chừng đó
Trong cái sự thường hằng của mối liên lạc này:
Là những cơ chế cơ bản của Giáng Sinh

Và đó là điều mà nơi nơi làm lễ mừng Noel
Bởi vì là Noel tới 1 phát, là bàn bàn ghế ghế, tụ hội lại
Trong chốc, lát, chưa thấy cần, chưa thấy đòi hỏi, 1 ngôi sao đâu
Nhưng 1 cái gì giống như là “thiện ý” sẽ sờ nhẹ một phát vô bạn, và cùng với nó, cái gọi là “ân sủng”, xuất hiện
Bạn nhận ra điều này, ở tất cả mọi người, từ xa
Và những người chăn cừu bèn nhen nhóm những đốm lửa của họ
Tuyết bèn xuống; không hun khói, nhưng mà là, gõ gõ, tạo thành âm thanh, những ống khói, ở nơi mái nhà, mọi bộ mặt giống như dấu, vết
Hesode uống. Mọi bà vợ giấu đứa bé của mình


Người, mà tới, thì như 1 bí niệm:
Những tính tình thì không được biết trước
Những trái tim của những người đàn ông có thể không mau lẹ
Để mà nhận ra, để mà phân biệt
Người Xa Lạ

Nhưng, một khi những luồng gió ùa vào qua cửa
Đem theo cùng với chúng là những khối sương mù dầy đặc của bóng tối
Và một hình dáng trong tấm khăn choàng được vén lên
Cùng 1 lúc, là đứa trẻ mới sinh, và 1 tinh anh thánh thiện,
Mi nhận ra trong chính mi, và, đúng là như thế đó:
Một ngôi sao

NQT dịch



Elegy: for Robert Lowell 


In the autumnal blue
of your church-hooded New
England, the porcupine
sharpens its golden needles
against Bostonian bricks
to a point of needless
blinding shine.

White foam kneels and breaks
on the altar. People's
eyes glitter inside
the church like pebbles
splashed by the tide.

What is Salvation, since
a tear magnifies like glass
a future perfect tense?
The choir, time and again,
sings in the key of the Cross
of Our Father's gain,
which is but our loss.

There will be a lot,
a lot of Almighty Lord,
but not so much as a shred
of your flesh. When man dies
the wardrobe gapes instead.
We acquire the idle state
of your jackets and ties.

II

On the Charles's bank
dark, crowding, printed letters
surround their sealed tongue.
           
A child, commalike, loiters
among dresses and pants
of vowels and consonants

that don't make a word. The lack
of pen spells
their uselessness. And the black

Cadillac sails
through the screaming police sirens
like a new Odysseus keeping silence.

III

Planes at Logan thunder
off from the brown mass
of industrial tundra
with its bureaucratic moss.

Huge autoherds graze
on gray, convoluted, flat
stripes shining with grease
like an updated flag.

Shoals of cod and eel
that discovered this land before
Vikings or Spaniards still
beset the shore.

In the republic of ends
and means that counts each deed
poetry represents
the minority of the dead.

Now you become a part
of the inanimate, plain
terra of disregard
of the common pain.

IV 

You knew far more
of death than he ever will

learn about you or
dare to reveal.

It might feel like an old
dark place with no match
to strike, where each word
is trying a latch.

Under this roof
flesh adopts all
the invisibility of
lingering soul.

In the sky with the false
song of the weathercock
your bell tolls
-a ceaseless alarm clock. 

1977 


Note [by the ed.]: This poem was written in English

Elegy: for Robert Lowell 



I


Trong màu xanh mùa thu, của ngôi nhà thờ của bạn ở New England
Mái giống như 1 cái nón chùm đầu
Những con nhím mài những sợi lông mầu vàng của chúng
Vào những viên gạch
Đến trở thành nhọn hoắt, sáng lòa

Bọt biển trắng quì xuống,
Vỡ tan thành từng miểng
Ở nơi bàn thờ
Những tín hữu, ở bên trong nhà thơ,
Mắt sáng ngời
Như những hòn sỏi
Tung toé trước sóng biển

Cứu Rỗi nghĩa là gì
Kể từ khi mà
Nước mắt lung linh như pha lê
Của một tương lai hoàn hảo?
Đội đồng ca, nữa, lại nữa nữa
Xướng lên
Trong chiếc chìa khóa của Cây Thập Tự
Của sự thu nhập của Vì Cha Của Chúng Ta
Nhưng với chúng ta, chỉ là mất mát

 II

 
Ở phía Charles
Tối, đông đúc, những tờ chữ
Vây hãm cái lưỡi đóng khằn của chúng 

Một đứa bé, giống như cái dấu phết, những tên la cà,
Giữa những chiếc áo dài, quần dài
Của những nguyên âm và phụ âm

Cái thứ như thế đó, đâu làm nên thành 1 từ, 1 chữ
Đếch có cây viết, chính điều này phán lên, sự vô dụng

Một chiếc Cadillac, như 1 con thuyền,
Dăng buồm qua những tiếng còi hụ của xe cảnh sát
Đâu có khác chi một Odysseus câm lặng

III

Phi cơ, những thần sấm thần sét
Từ khối đất màu nâu tundra, kỹ nghệ, phủ 1 màn rêu bàn giấy, bay lên

Những “autoherds” lớn xướt qua
Trên những vạch mầu xám, xoắn xuýt, bèn bẹt, lấp lánh mỡ
Như lá cờ được tân trang – updated.

Những bãi nông cá chim, cá chình, lươn
Đã khám phá ra vùng đất này
Trước cả hai giống dân Vikings, hay Spaniards
Vẫn xúm xít vây quanh bãi biển.

Trong nền cộng hòa của những mục đích và phương tiện
Nó tính đếm như thế này:
Mỗi thành tựu thi ca tượng trưng cho thiểu số những người chết.
Bây giờ, bạn trở thành 1 phần của mảnh đất giản dị, trần trụi, vô hồn
Của sự lơ là - đếch thèm coi trọng, disregard - của nỗi đau chung

IV

Bạn thì quá rành về cái chết
Như nó sẽ từng
Học về bạn
Hay, dám trưng ra.

Có vẻ như người ta sẽ cảm thấy
Đó là 1 nơi chốn xưa cũ, u tối
Vô địch thủ
Không nơi nào khác dám chọi lại nó
Nơi, mỗi từ là một ướm, thử một cái then cửa

Dưới cái mái nhà này
Da thịt, cái còn sống
Chấp nhận tất cả cái vô hình
Của 1 linh hồn dai dẳng

Trong bầu trời
Của bài ca dởm, giả
Của cái chong chóng
Cái chuông của bạn gõ lên một cú thức tỉnh không ngừng
1977

 


1977

 

Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư