Thì cứ giả như là tại gió
https://www.newyorker.com/…/01/07/pretend-it-was-just-the-w…
Thì cứ giả như là tại gió
Nước bò vô căn nhà đồ đạc lỉnh kỉnh của chúng tôi
Thuộc khu lũ lụt được khoanh vùng, dù sao chăng nữa
Và, cũng dù sao chăng nữa, là căn nhà của chúng tôi
Thì cứ giả như là tại gió
Nước bò vô căn nhà đồ đạc lỉnh kỉnh của chúng tôi
Thuộc khu lũ lụt được khoanh vùng, dù sao chăng nữa
Và, cũng dù sao chăng nữa, là căn nhà của chúng tôi
Mặc dù chúng tôi cũng ít khi ở đó
Và bây giờ chúng tôi di chuyển
Và tất cả bèn rối tung cả lên
Cây đàn ghi ta bèn dựng lên tường
Cho tới khi nó rớt bịch 1 phát và biến thành chiếc xuồng
Lang thang từ căn phòng này qua căn phòng khác
Gõ gõ mấy cái chân bàn và ghế
Tôi nghĩ, mấy cuốn sách, nước chôm từ mấy cái kệ
Và bèn mở ra đọc, một cách lười biếng, hay thoải mái
Như nó uốn éo và vươn lên, như 1 con rắn
Mưa vưỡn mưa rơi trên mái tôn – như trong nhạc Trịnh, thì cứ cương đại như thế -
Và trên mấy cái cửa sổ căng phồng
Và tất những tiết mục trong đời của chúng ta –
Những tấm thảm sũng nước, cái giường dành cho chú chó ngủ
Và những chén, dĩa, bát, xô pha với những chiếc gối
Những cây đèn, những bức hình, những bức tượng nhỏ -
Tất cả chúng, bèn long ra, bèn lọt vào 1 tiết mục khác
Hoặc trộn lẫn vào nhau
Và tất cả bèn ôm ấp nhau, lắc lắc, ru ru, như ru ngủ, dịu dàng, dịu dàng
“Pretend It Was Just the Wind"
Water crept into our furnished home,
the one in the flood zone but zoned
anyway, and anyway our home,
though we spent so little time there.
And now that we’ve moved on,
I think of the outlets sparking out
and my guitar rising against the wall
until it fell and became a boat
that drifted from room to room,
knocking into legs of tables and chairs.
I think of the books the water took
from the shelves and opened
at its leisure as it snaked and rose,
the rain still rapping at the roof
and at the swollen windows.
And of all the items of our life—
our braided rugs, the dog’s bed
and bowls, the sofa with its pillows,
the lamps, the photos, the figurines—
all of them out of their element and into another,
which held them and rocked them gently.
Và bây giờ chúng tôi di chuyển
Và tất cả bèn rối tung cả lên
Cây đàn ghi ta bèn dựng lên tường
Cho tới khi nó rớt bịch 1 phát và biến thành chiếc xuồng
Lang thang từ căn phòng này qua căn phòng khác
Gõ gõ mấy cái chân bàn và ghế
Tôi nghĩ, mấy cuốn sách, nước chôm từ mấy cái kệ
Và bèn mở ra đọc, một cách lười biếng, hay thoải mái
Như nó uốn éo và vươn lên, như 1 con rắn
Mưa vưỡn mưa rơi trên mái tôn – như trong nhạc Trịnh, thì cứ cương đại như thế -
Và trên mấy cái cửa sổ căng phồng
Và tất những tiết mục trong đời của chúng ta –
Những tấm thảm sũng nước, cái giường dành cho chú chó ngủ
Và những chén, dĩa, bát, xô pha với những chiếc gối
Những cây đèn, những bức hình, những bức tượng nhỏ -
Tất cả chúng, bèn long ra, bèn lọt vào 1 tiết mục khác
Hoặc trộn lẫn vào nhau
Và tất cả bèn ôm ấp nhau, lắc lắc, ru ru, như ru ngủ, dịu dàng, dịu dàng
“Pretend It Was Just the Wind"
Water crept into our furnished home,
the one in the flood zone but zoned
anyway, and anyway our home,
though we spent so little time there.
And now that we’ve moved on,
I think of the outlets sparking out
and my guitar rising against the wall
until it fell and became a boat
that drifted from room to room,
knocking into legs of tables and chairs.
I think of the books the water took
from the shelves and opened
at its leisure as it snaked and rose,
the rain still rapping at the roof
and at the swollen windows.
And of all the items of our life—
our braided rugs, the dog’s bed
and bowls, the sofa with its pillows,
the lamps, the photos, the figurines—
all of them out of their element and into another,
which held them and rocked them gently.
Comments
Post a Comment