VỀ MỘT BÀI THƠ NGƯỜI TA “CỐ TÌNH” GÁN CHO NHÀ THƠ DU TỬ LÊ
http://www.art2all.net/tho/lathuy/vemotbaithocuadutule.htm
VỀ MỘT BÀI THƠ NGƯỜI TA “CỐ TÌNH”
GÁN CHO NHÀ THƠ DU TỬ LÊ
Nhằm thu hút, phát huy sự
đóng góp của trí thức kiều bào “khúc ruột nghìn dặm” về đầu tư, kinh
doanh ở trong nước, một trong những việc đầu tiên, nhà nước CHXHCNVN mời
một số chính trị gia, thiền sư và văn nghệ sĩ miền Nam nổi tiếng ở hải
ngoại về thăm lại cố quốc. Lần lượt từng người như cựu PTT VNCH Nguyễn
Cao Kỳ, thiền sư Thích Nhất Hạnh, nhạc sĩ Phạm Duy, ca sĩ Khánh Ly… về
Việt Nam diễn thuyết hoặc tham gia một vài hoạt động văn nghệ gây xôn
xao một thời.
Nhà thơ Du Tử Lê cũng được chính quyền Việt Nam cho
phép ông về nước ra mắt tập thơ “Giỏ Hoa Thời Mới Lớn” (tranh
minh họa do Lê Thiết Cương vẽ), cũng như gặp gỡ giao lưu cùng các văn
nhân, thi sĩ trong nước vào năm 2014. Buổi ra mắt thơ nói trên của ông
bình lặng, không ồn ào, gây nhiều tiếng vang, không có gì đáng nói.
Ngoài tập thơ “Giỏ Hoa Thời Mới Lớn”, nhà thơ
Du Tử Lê còn ấn hành, xuất bản ở Việt Nam ba tác phẩm nữa đó là:
“Khúc thụy du”, “Giữ đời cho nhau” và “Chúng ta những con đường”.
Việc nhà thơ Du Tử Lê về Việt Nam gặp gỡ giao lưu cùng các văn nhân, thi sĩ trong nước cũng như ấn hành, phát hành sách gây những dư luận ác cảm ở hải ngoại.
Bỗng nhiên, có một bàn tay bí mật nào đó đăng bài thơ
“AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NỖI MỪNG” ghi tên tác giả là Du Tử Lê gây nên một
sự hiểu lầm rộng lớn rằng “Du Tử Lê làm thơ ca ngợi lãnh tụ Hồ Chí Minh
và chiến thắng của cộng sản VN ngày 30.04.1975”. Sau đó, một số tác giả
ở hải ngoại viết bài, lên tiếng mạt sát, chửi bới Du Tử Lê là kẻ phản
bội, làm điếm nhục danh dự trí thức văn nghệ sĩ Việt Nam ở hải ngoại,
như bài “Dê Chết Trong Lu” của Hồ Công Tâm hay bài thơ “Ai Thấu Thành
Xưa Một Vết Buồn” của Cuồng Sinh…Việc nhà thơ Du Tử Lê về Việt Nam gặp gỡ giao lưu cùng các văn nhân, thi sĩ trong nước cũng như ấn hành, phát hành sách gây những dư luận ác cảm ở hải ngoại.
Thực ra bài thơ “AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NỖI MỪNG” chỉ là một bài thơ chỉnh sửa, “cải biên” lại từ bài thơ gốc “AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NGÓN TAY” của chính nhà thơ Du Tử Lê mà thôi. Xin mời đọc cả hai bài thơ để đối chiếu !
AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NGÓN TAY
Tháng tư tôi đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya
Có môi chưa nói lời chia biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hãy lắng nghe
Bước chân ai dưới tàng phong ốm
Mà tiếng giày rơi như suối reo
Tháng tư khao khát, đêm, vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao anh biết trăng không lạnh
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư hư ảo người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự biển khơi
Tháng tư xe ngựa về ngang phố
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bến song
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đã trộn, như sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương ?
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư người nhắc làm chi nữa
Cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đã chờ tôi Mưa…đã …mưa
Mai kia sống với vầng trăng ấy
người có còn thương một bóng cây
Góc phố còn treo đôi mắt bão
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?
Du Tử Lê
Sau đây là bài thơ của Du Tử Lê đã bị biên tập lại nhưng lại gán cho ông là tác giả:
AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NỖI MỪNG
Tháng tư đã đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối đường
Có môi, không nói lời ly biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hãy lắng nghe
Bước chân giải phóng từng khu phố
Và tiếng chân người như suối reo .
Tháng tư khao khát, ngày vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao ngưòi biết trời đang sáng
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi .
Tháng tư sum họp người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi: một bóng cờ
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự mỗi nơi.
Tháng tư binh mã về ngang phố
Đôi mắt nhìn theo một nỗi mừng
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bóng cờ
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như người: Một nỗi vui
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đã trả hờn sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương?
Tháng tư rồi sẽ ngàn năm nhớ
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
Mắt ai ngu sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư nhắc nhở ngàn năm nữa!
Cảnh tượng hồn tôi những miếu đền
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đã chờ tôị Mưa…đã …mưa
Mai kia sống với vầng sao ấy
người có còn thương một bóng ai
Góc phố còn treo ngời lãnh tụ
Ai nhớ ngàn năm một bóng ai?
(Bài thơ “được” “cải biên”)
Nhà thơ Du Tử Lê đã sống ở “cõi người ta” 77 năm và ông đã cho ra đời trên 70 cuốn sách. Du Tử Lê được thiên hạ biết đến, được nhớ đến, là nhờ những bài thơ không vần với những chấm, phẩy, gạch nối, ngoặc đơn, ngoặc kép và những ký hiệu toán học. Du Tử Lê được nhiều người coi “luôn là thi sĩ của tình yêu đôi lứa trong màu sắc triết lý nhân sinh thuần khiết.” Thơ Du Tử Lê “ngay cả khi bị cho là thời trang, trang điểm cho cảm xúc đám đông thì vẫn luôn đánh thức được nhận thức hiển nhiên cho mỗi cá nhân, bất chấp họ thuộc đám đông nào rằng, chính họ luôn có mối tình đẹp, đẹp tuyệt vời để sống và yêu”. Thi sĩ Du Tử Lê thành công ngay cả với thế hệ sinh sau 1975.
Nhưng dù là thi sĩ nổi tiếng, Du Tử Lê cũng vẫn chỉ là một con người bình thường với những hay dở vướng đầy bụi bặm ở cõi tạm này. Vì vậy ông có những ứng xử đời thường về quan hệ hôn nhân, về quan hệ bè bạn không làm vừa ý mọi người thì đó cũng là lẽ thường. Những bài viết đả kích Du Tử Lê với quan điểm chính kiến đối nghịch nhau cũng là lẽ thường. Tuy nhiên, việc cải biên thơ và gán ghép Du Tử Lê làm tác giả bài thơ “lạ” đó, là một thủ đoạn bẩn cần phê phán. Nhà thơ Du Tử Lê vừa tạ thế, hãy để ông chấm dứt những hệ lụy không cần thiết nơi trần tục này. Kính cầu nguyện hương linh ông siêu thoát ở miền miên viễn.
La Thụy
*****
http://tanvien.net/thoi_su/Du_Tu_Le_and_VC.html
Friday, January 2, 2015 12:25 AM
Hoàng Ngọc
An
Có cần sửa thơ Du Tử Lê mới có
thể quăng DTL vào
thùng rác?
Mới đầu
năm tây mà cộng đồng hải ngoại lại dậy sóng. Đó là một bài báo trong
nước tường
thuật về vụ Du Tử Lê ra mắt tập thơ tại Hà Nội. Điều đáng nói là chuyện
xảy ra
từ tháng 6/2014 nhưng đến bây giờ 2015, lại rộ. Điều đáng nói
khác: bài
báo và bài thơ của DTL đều bị sửa. Tôi tô vàng những chỗ bị sửa trong
bài
nguyên thủy và bài bị sửa:
Bài báo nguyên thủy
|
Bài báo bị sửa
|
TN: Tối 3-6-2014, tai Gallery
39 Lý Quốc Sư, Hà Nội, nhà thơ Du Tử Lê có buổi gặp gỡ các bạn thơ và
bạn đọc. Rất đông các bạn trẻ và các nhà thơ đến dự. Nhà thơ Bằng Việt,
Phan Thị Thanh Nhàn, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Thụy Kha, Trần Nhương,
Trần Quang Quý, Trung Trung Đỉnh...đã có mặt. Du Tử Lê giới thiệu tập
thơ "Giỏ hoa thời mới lớn", một tập thơ dày dặn với trình bày bắt mắt
của họa sĩ Lê Thiết Cương. Nhà thơ Bằng Việt, Thụy Kha, Nguyễn Quang
Thiều phát biểu chào mừng Du Tử Lê đã trở về Hà Nội. Con đường dù rất
dài rồi cũng đưa người về quê Mẹ.
ĐÔI NÉT VỀ DU TỬ LÊ
Sau Hiệp định Genève, 1954, Lê
Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đình. Đầu tiên ông định cư ở Hội
An, Quảng Nam, sau đó là Đà Nẵng. Đến năm 1956, ông vào Sài Gòn và theo
học trường Trần Lực, trường Chu Văn An, sau
cùng là Đại học Văn Khoa.
Ông làm thơ từ rất sớm, khi
đang còn học tại trường tiểu học Hàng Vôi tại Hà Nội. Sau khi di cư vào
Sài Gòn, Du Tử Lê bắt đầu sáng tác nhiều tác phẩm dưới nhiều bút hiệu
khác nhau. Bút hiệu Du Tử Lê được dùng chính thức lần đầu tiên vào năm
1958 cho bài "Bến tâm hồn", đăng trên tạp chí Mai.
Du Tử Lê từng
là sĩ quan thuộc Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, cựu phóng viên
chiến trường, thư ký tòa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một
tạp chí của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa), và là giáo
sư dạy giờ cho một số trường trung học Sài Gòn.
MỘT BÀI THƠ CỦA DU TỬ LÊ
ai
nhớ ngàn năm một ngón tay
Tháng tư tôi đến rừng chưa thức Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya Có môi chưa nói lời chia biệt Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hãy lắng nghe Bước chân ai dưới tàng phong ốm Mà tiếng giày rơi như suối reo
Tháng tư khao khát, đêm, vô tận
Tôi với người riêng một góc trời Làm sao anh biết trăng không lạnh Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư hư
ảo người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài Với bao chiêng, trống, bao cờ xí Tôi đón anh về tự biển khơi
Tháng tư xe
ngựa về ngang phố
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường Đêm ai tóc phủ mềm da lụa Tôi với người chung một bến sông
Tháng tư nắng ngọt hoa công
chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi Làm sao anh biết khi xa bạn Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi
Tháng tư chăn gối nồng son,
phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương Thịt, xương đã trộn, như sông, núi Tôi với người, ai mang vết thương ?
Tháng tư rồi sẽ không
ai nhớ
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài Mắt ai rồi sẽ như bia mộ Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư người
nhắc làm chi nữa
Cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng Mưa đã chờ tôi Mưa...đã ...mưa
Mai kia sống với vầng
trăng ấy
người có còn thương một bóng cây Góc phố còn treo đôi mắt bão Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ? |
Tối 3-6-2014, tai Gallery 39 Lý
Quốc Sư, Hà Nội, nhà thơ Du Tử Lê có buổi gặp gỡ các bạn thơ và bạn
đọc. Rất đông các bạn trẻ và các nhà thơ đến dự. Nhà thơ Bằng Việt,
Phan Thị Thanh Nhàn, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Thụy Kha, Trần Nhương,
Trần Quang Quý, Trung Trung Đỉnh...đã có mặt. Du Tử Lê giới thiệu tập
thơ "Giỏ hoa thời mới lớn", một tập thơ dày dặn với trình bày bắt mắt
của họa sĩ Lê Thiết Cương. Nhà thơ Bằng Việt, Thụy Kha, Nguyễn Quang
Thiều phát biểu chào mừng Du Tử Lê đã trở về Hà Nội. Con đường dù rất
dài rồi cũng đưa người con lạc lối trở về quê Mẹ.
ĐÔI NÉT VỀ DU TỬ LÊ
Sau Hiệp định Genève, 1954, v ì
nghe lời dụ dỗ của Mỹ Ngụy, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia
đình. Đầu tiên ông định cư ở Hội An, Quảng Nam, sau đó là Đà Nẵng. Đến
năm 1956, ông vào Sài Gòn và theo học trường Trần Lực, trường Chu Văn
An, sau
cùng là Cao học Đại học Văn Khoa.
Là
môt thiên tài, ông
làm thơ từ rất sớm, khi đang còn học tại trường tiểu học Hàng Vôi tại
Hà Nội. Sau khi di cư vào Sài Gòn, Du Tử Lê bắt đầu sáng tác nhiều tác
phẩm dưới nhiều bút hiệu khác nhau. Bút hiệu Du Tử Lê được dùng chính
thức lần đầu tiên vào năm 1958 cho bài "Bến tâm hồn", đăng trên tạp chí
Mai.
Du Tử Lê từng
mang quân hàm Trung Tá, thuộc Quân ngụy Saigon, cựu phóng viên
chiến trường, thư ký tòa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một
tạp chí của Quân Ngụy), và là giáo
sư Văn học của nhiều trường trung học Sài Gòn.
MỘT BÀI THƠ CỦA DU TỬ LÊ
(viết
về 30 tháng Tư/ 1975)
ai
nhớ ngàn năm một nỗi mừng
Tháng tư đã đến rừng chưa thức Mưa vẫn chờ tôi ở cuối đường Có môi, không nói lời ly biệt Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hãy lắng nghe Bước chân giải phóng từng khu phố Và tiếng chân người như suối reo
Tháng tư khao khát, ngày vô tận
Tôi với người riêng một góc trời Làm sao ngưòi biết trời đang sáng Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư sum
họp người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi: một bóng cờ Với bao chiêng, trống, bao cờ xí Tôi đón anh về tự mỗi nơi
Tháng tư binh
mã về ngang phố
Đôi mắt nhìn theo một nỗi mừng Đêm ai tóc phủ mềm da lụa Tôi với người chung một bóng cờ
Tháng tư nắng ngọt hoa công
chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi Làm sao anh biết khi xa bạn Tôi cũng như người: Một nỗi vui
Tháng tư chăn gối nồng son,
phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương Thịt, xương đã trả hờn sông, núi Tôi với người, ai mang vết thương?
Tháng tư rồi sẽ ngàn
năm nhớ
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài Mắt ai ngu sẽ như bia mộ Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư nhắc
nhở ngàn năm nữa!
Cảnh tượng hồn tôi những miếu đền Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng Mưa đã chờ tôi Mưa...đã ...mưa
Mai kia sống với vầng
sao ấy
người có còn thương một bóng ai Góc phố còn treo ngời lãnh tụ Ai nhớ ngàn năm một bóng ai? |
Phải nói
cái kẻ sửa thơ cũng là dạng “cao thủ”.
Tuy thế,
cá nhân tôi phản đối.
1-Hành
động sửa thơ để vu nặng tội hơn: vi phạm luật pháp và cả vi phạm
luật đạo đức của con người.
2-Tư cách,
con người Du Tử Lê, với tôi là kém. Từ lâu. Không phải bây giờ. Nhưng
hành
động, tháng 6/2014, “bò” về VN, in thơ: thì sự khinh bỉ của tôi lên đến tột điểm. Nội một hành động đó đủ cho
cộng đồng hải ngoại vứt “thứ rác
rưởi” đó vào thùng rác.
Không
cần thiết phải sửa thơ, thì mới chửi, mới vứt được
loại rác đó.
Hoàng
Ngọc An 1/2015
Comments
Post a Comment