HENRI HUET & Sawada
Phan Nghị, một
cây bút phóng sự của 20 năm văn học miền Nam
Viết về PN mà
bỏ qua 1 giai thoại kỳ tuyệt về ông, thì thật là tiếc.
Cả cuộc chiến Mít, có hai giai thoại, về VC, một nằm vùng, 1 vượt Trường Sơn.
VC nằm vùng: 5 tên đu 1 cọng đu đủ, no effect, cọng đu đủ tịnh như không!
VC vượt TS. Phan Nghị kể, trong Đường Mòn HCM:
Bạn cứ coi cái bàn chân của anh ta thì biết: Nó dày đến nỗi không cần giầy!
Cả cuộc chiến Mít, có hai giai thoại, về VC, một nằm vùng, 1 vượt Trường Sơn.
VC nằm vùng: 5 tên đu 1 cọng đu đủ, no effect, cọng đu đủ tịnh như không!
VC vượt TS. Phan Nghị kể, trong Đường Mòn HCM:
Bạn cứ coi cái bàn chân của anh ta thì biết: Nó dày đến nỗi không cần giầy!
Giai thoại đầu,
tưởng Ngụy phịa ra để chọc quê đám nằm vùng, nhưng không phải.
Gấu đã từng nghe, một ông tỉnh trưởng kể, về 1 lần khám phá ra 1 cái hầm của VC: Lôi anh ta lên, xanh lét, nhìn suốt qua thân thể, mỏng dính, như tầu lá.
Gấu đã từng nghe, một ông tỉnh trưởng kể, về 1 lần khám phá ra 1 cái hầm của VC: Lôi anh ta lên, xanh lét, nhìn suốt qua thân thể, mỏng dính, như tầu lá.
Và ông lắc đầu:
Thua!
Nạn nhân
đầu
tiên của nghiệp phóng sự, của Miền Nam có thể là ký giả Doãn Bình của
nhật báo
Tự Do. Ông xâm nhập vùng VC, khi còn Diệm, và mất tích. Dương Nghiễm
Mậu, vào
những năm cuộc chiến căng thẳng, có thể ông ngửi ra được, sắp đi đong,
đã bỏ viết
‘giả tưởng’ làm 1 phóng sự gia, viết thẳng từ không khí nóng bỏng của
cuộc chiến.
Tác phẩm của Phan Nhật Nam cũng có thể coi là phóng sự được, theo GNV.
Ui chao, cả
1 trời [cả 1 thời cũng được] kỷ niệm: Gấu ở Sài Gòn, chẳng sợ chết, thế
mà xém
chết, xém mất luôn khẩu súng, ngồi trên thượng đỉnh, lầu chót biu đinh
số 5
Phan Đình Phùng, gửi hình chiến tranh…
Born: April, 1927, in Da Lat,
Vietnam
Died: February 10, 1971 in Laos
Son of a French father and a Vietnamese mother, he moved with his family from Da Lat to France when he was five years old.
Educated in Brittany and at art school in Rennes, Huet started out as a painter, then went into the army, which sent him to study photography.
At 22, he returned to Vietnam as a French combat photographer, and stayed on after his discharge as a civilian photographer for the American and French governments. He went to work for UPI, and later switched to the AP.
Henri won the Robert Capa gold medal in 1967. He was respected for his bravery, dignity and skill, and he was loved for his kindness and sense of humor. He was killed with his colleagues, Larry Burrows of LIFE, Kent Potter of UPI, and Keisaburo Shimamoto who was working for NEWSWEEK, when their helicopter was shot down over the Ho Chi Minh trail in Laos.
Cha Tây mẹ, Việt, HH rời Đà Lạt đi Tây khi 5 tuổi. Trở lại Việt Nam làm phóng viên chiến trường, giải ngũ, làm cho UPI, rồi cho AP. Chết trận Hạ Lào, khi máy bay trực thăng bị bắn rớt.
Mới đây thôi, gia đình binh sĩ VNCH, đi cùng chuyến bay, mới biết được, và có được, hài cốt của người thân. TV có đi tin về vụ này, nhưng chịu thua, không tìm ra.
Died: February 10, 1971 in Laos
Son of a French father and a Vietnamese mother, he moved with his family from Da Lat to France when he was five years old.
Educated in Brittany and at art school in Rennes, Huet started out as a painter, then went into the army, which sent him to study photography.
At 22, he returned to Vietnam as a French combat photographer, and stayed on after his discharge as a civilian photographer for the American and French governments. He went to work for UPI, and later switched to the AP.
Henri won the Robert Capa gold medal in 1967. He was respected for his bravery, dignity and skill, and he was loved for his kindness and sense of humor. He was killed with his colleagues, Larry Burrows of LIFE, Kent Potter of UPI, and Keisaburo Shimamoto who was working for NEWSWEEK, when their helicopter was shot down over the Ho Chi Minh trail in Laos.
Cha Tây mẹ, Việt, HH rời Đà Lạt đi Tây khi 5 tuổi. Trở lại Việt Nam làm phóng viên chiến trường, giải ngũ, làm cho UPI, rồi cho AP. Chết trận Hạ Lào, khi máy bay trực thăng bị bắn rớt.
Mới đây thôi, gia đình binh sĩ VNCH, đi cùng chuyến bay, mới biết được, và có được, hài cốt của người thân. TV có đi tin về vụ này, nhưng chịu thua, không tìm ra.
Bà mẹ trong hình
và ngoài đời
Tên của cuộc chiến
Văn
Phòng AP ở trên lầu Passage Eden. UPI, 19
Ngô Đức Kế, con đường, một đầu đi ra Chợ Cũ, một đầu ra Bến Tầu, nơi có
tượng Đức
Trần Hưng Đạo.
Cao
Bồi PXA
PXA không ưa
Greene, Gấu sợ rằng, do kỵ dzơ, jeu, [mày với tao cùng nghề, mày một
mang, tao
hai ba mang], nhưng còn do đố kỵ nữa, mày còn viết văn, như vậy là mày
muốn
chơi gác tao !
Không những
viết văn, mà còn suýt ẵm Nobel văn chương nữa, PXA làm sao mà không tức
cho được
!
Trường hợp
Greene hụt Nobel hơi giống Tolstoy.
Vào năm
1901, khi Viện Hàn Lâm Thụy Điển phát giải Nobel văn học đầu tiên cho
nhà thơ
Tây già Rene Sully-Prudhomme, thay vì tiểu thuyết gia Nga Leo Tolstoy,
lý do,
theo một nhận định của uỷ ban Nobel sau khi phát giải, ông Nga này rao
giảng một
thứ chủ nghĩa vô chính phủ, mang tính lý thuyết và một Ky Tô giáo thần
bí. Sau
khi phát giải cho nhà thơ Tây già, 42 nhà văn Thụy Điển cho ra một cái
thư ngỏ,
tố cáo giải thưởng và an ủi ông nhà văn Nga xấu số ! Và như một cái
"dớp",
sau này, cứ phát giải là có phản đối.
Greene bị
ông Hàn Arthur Lundkvist thù đến nỗi, không thèm giữ đúng luật omerta,
và la
làng, ông ta thề sống dai hơn Greene, chỉ để loại nhà văn này ra khỏi
giải. Còn
tay Per Wasberg thì cố hết sức tranh đấu cho Greene, trước và sau khi
trở thành
ông Hàn, nhưng sau cùng ông hiểu, chỉ uổng công.
*
Nhưng chỉ đến
khi đọc "người của chúng ta ở Paris" so sánh PXA với Greene, [Graham
Greene bắt đầu câu chuyện «A Quiet American » trong
khung cảnh Sài Gòn tháng 3.1950. Nhà văn Anh
không ngờ rẳng cuộc đời
điệp viên của Phạm Xuân Ẩn (mà Pomonti đặt tên là « Người Việt trầm
lặng »)
cũng bắt đầu từ địa điểm và thời điểm ấy], liên tưởng đến bài viết của
Zadie
Smith, Rợp Bóng Greene, trên Guardian, và cuốn Người Mỹ Trầm Lặng, giống như một
con phượng hoàng tái sinh từ tro than của nó, Gấu mới hiểu ra được là
PXA thực
sự đã cảm nhận ông thua Greene, thua tình yêu mà Greene dành cho Miền
Nam, thua
lòng nhân hậu của Greene, khi ông này đã nhìn ra được từng cái nón rơi
xuống,
và chẳng có ai chạy về phía những kẻ bị thua thiệt, bị làm nhục.
PXA chưa hề nói ra được một lời nào, là chàng ân hận.
PXA chưa hề nói ra được một lời nào, là chàng ân hận.
Nhưng cả đám
đó, có ai làm được điều này?
PXA lừa bè bạn,
tháng tháng lãnh tiền Time,
tối tối lén coi tài liệu mật chuyển cho VC, báo trước
những chiến dịch di chuyển lính Mẽo, để VC làm thịt họ.
Vậy mà khi
công thành danh toại, PXA lại nhục nhã viết thư xin tiền bạn cũ, bởi vì
ông
nghĩ, chỉ còn mỗi cách đó, hạ nhục mình để tạ lỗi ngày nào.
Đám bạn hiểu
ra, nên mới gom tiền cho PXA.
Gấu nghĩ ra
điều trên là do đọc Le Carré.
Trong Gọi
Người Đã Chết, bà vợ của Smiley bỏ chồng theo trai, và khi trai
bỏ, viết thư
năn nỉ chồng cho mình trở về lại.
Smiley lắc đầu
chịu thua.
PXA chính là
cái bà vợ bỏ chồng theo trai, [làm cho Mẽo, lãnh lương Mẽo, lừa Mẽo,
đưa tin
cho VC làm thịt Mẽo], và cái đám bạn cũ của PXA, là Smiley, gật đầu tha
thứ cho
PXA.
R
E Q U I E M
The Photographers |
HENRI HUET Born: April, 1927, in Da Lat, Vietnam Died: February 10, 1971 in Laos Son of a French father and a Vietnamese mother, he moved with his family from Da Lat to France when he was five years old. Educated in Brittany and at art school in Rennes, Huet started out as a painter, then went into the army, which sent him to study photography. At 22, he returned to Vietnam as a French combat photographer, and stayed on after his discharge as a civilian photographer for the American and French governments. He went to work for UPI, and later switched to the AP. Henri won the Robert Capa gold medal in 1967. He was respected for his bravery, dignity and skill, and he was loved for his kindness and sense of humor. He was killed with his colleagues, Larry Burrows of LIFE, Kent Potter of UPI, and Keisaburo Shimamoto who was working for NEWSWEEK, when their helicopter was shot down over the Ho Chi Minh trail in Laos. (Requiem / Dirck Halstead )
TÊN CỦA CUỘC CHIẾN
http://www.art2all.net/tho/tho_nqt/tencuacuocchien.html
manhhai
Vietnam Photo (10) (Original Caption) Split seconds after a U.S. Caribou transport plane had been hit by American artillery, UPI photographer Miromichi Mine recorded this remarkable picture as the plane plummeted to earth at Ha Phan, 45 miles north of Duc Pho. The three crew members were killed. August 03, 1967 https://www.flickr.com/…/134764…/44523546032/in/photostream/ http://www.tanvien.net/tg/tg07_ten_cua_cuoc_chien.html Làm cho UPI, dần dần trong tôi nẩy sinh một tình cảm quái gở. Mỗi lần có một phóng viên, nhiếp ảnh viên mới, là tôi tự hỏi, tay này chịu được bao lâu? Lần nhiếp ảnh viên người Nhật, tên Mine, mới tới Sài-gòn, tôi lắc đầu tự nhủ thầm, đúng là tên tiền định! Chân ướt chân ráo, anh đã được "đãi ngộ": đang ở một đồn binh Mỹ, một chiếc C.130 bay ngang, bị ngay pháo bên dưới cắt thành hai mảnh. Hai năm qua đi, hết hạn, anh trở về Tokyo. Tưởng là thoát, không ngờ anh phải qua Việt Nam, thế hai tuần, cho một đồng nghiệp đi phép. Anh bị chết cháy, trong thiết vận xa M.113, khi trúng mìn. Note: Bữa nay,10.9.2018 Gấu mới biết tên đầy đủ của anh! NQT
TÊN CỦA CUỘC CHIẾN 1
Khi mới tới Sài-gòn, nhân vật đầu tiên chào mừng, welcome, thằng bé Bắc-kỳ-di-cư-tôi ngày nào, là khách sạn Majestic. Khách coi bộ quá hăm hở, mấy ngàn con người lôi thôi, lếch thếch, chỉ vì ách nước vận trời mà hân hạnh được tầu Mỹ chở tới đây. Chưa từng thấy biển, bị "trấn" ngay cho một chuyến đi suốt chiều dài đất nước. Chưa từng chiêm ngưỡng thành phố, đụng liền Hòn Ngọc Viễn Đông. Tuy đã từng ghé Cảng Hải Phòng, những ngày chờ đợi làm thủ tục, đã "kinh qua" Vịnh Hạ Long, trên những con tầu há mồm trước khi ra Đệ Thất Hạm Đội, nhưng lòng dạ nào mà ngắm trời ngắm đất. Thiên nhiên hình như cũng hết còn là của họ, như cọng rơm cọng cỏ, con gà con chó, xó nhà miếng vườn, đành đứt ruột bỏ lại. Ấy là chưa kể, người lớn trẻ con ói lên ói xuống vì say sóng. Chen chúc, luồn lách, cậu bé men tới mép tầu. Majestic thấp hơn cậu một chút. Con tầu như hiểu ý, nghiêng hẳn sang một bên, cậu có thể thò tay với tới. Lần thực sự viếng thăm, chỉ ít lâu sau, là để đập phá khách sạn. Thời gian học lớp đệ ngũ trường Văn Hóa, của thầy Nguyễn Khắc Kham. Vẫn "thói" bắc không thể bỏ, chọn thầy trước khi chọn trường, chọn lớp. Tiếng là trường, chỉ một căn hộ trong một con hẻm đường Ngô Tùng Châu gần Ngã Sáu Sài-gòn. Tiếng là di cư, nhưng chính ở đây, cậu có người bạn Nam-kỳ đầu tiên. Cũng lần đầu, cậu nghe anh bạn Trí phát âm "tìn thươn", thay vì tình thương. Con nhà giầu miệt tỉnh, mấy chị em kéo lên Sài-gòn mua nhà thay vì trọ học. Và phải là một trường Bắc-kỳ. Anh giải thích: ở dưới đó, anh "số dzách", nhưng ông thầy lắc đầu, không ăn thua gì đâu, so với đám học trò người bắc. Anh đưa về "khoe" với mấy anh chị em. Cả nhà đều mến, nhưng phàn nàn với đứa em: bạn mày nói, tụi tao nghe không ra! Còn thằng bé cứ há hốc mồm, nghe kể về một miền đất, sáng rảo bộ ra quán cà-phê nơi đầu ngõ, tiện chân ngoáy ngoáy một hố đất nơi con rạch, trưa về thò tay nhấc lên một con cá. Nhưng hình ảnh "Nam-kỳ nhất" ở nơi cậu, là từ một cô gái "lai", Bắc-kỳ xa xưa từ hồi nảo hồi nào. Và nó bắt nguồn từ... Hà-nội! Hồi đó ở với bà chị họ, nơi ngoại ô Bạch Mai. Một bữa có một ông chú, từ Sài-gòn ghé. Gọi là chú, vì ngày trước học chung với ông già. Chú Th. quê Phú Hữu, một làng nằm trên sườn một ngọn đồi, dưới chân núi Tản. Ngày nhỏ theo bà già từ Thanh Trì, ven sông Hồng, vượt hết cánh đồng Sơn, đứng từ dưới nhìn lên, những căn nhà lẩn sau đám cây trên đồi. Bà già chỉ: nhà bà Hàn kia kìa. Gái Thanh Trì thường làm dâu Phú Hữu. Cậu bé có mấy bà cô ở trên đồi. Trai Phú Hữu thường ra Thanh Trì làm học trò ông giáo Dực. Ông già và chú Th. học chung lớp. Chú thi rớt, bị bố la, bỏ xứ Bắc, nhẩy tầu đi một lèo tới Sài-gòn làm giầu. Ông già thi vô sư phạm, ra làm hiệu trưởng trường tiểu học, mỗi nhiệm sở đẻ một đứa con làm dấu. Đứa Hải Dương, đứa Lục Yên Châu... Nhiệm sở chót Việt Trì (Vĩnh Yên), năm 1945, rồi "thôi" luôn. Lần đó chú Th. ghé chơi trên đường về quê, mang làm quà cho mấy trái xoài, và dẫn thằng cháu đi mua cho một đôi giầy, vô tình cho nó một thú vui: đánh thật bóng, rồi thử xem bụi hè phố Hà-nội mất mấy ngày mới làm mờ. Lần gặp lại, là ở Sài-gòn. Ông hỏi: "Nước nhà độc lập rồi, còn 'dzô' đây làm gì?" Ông hình như lấy làm tiếc cho thằng con người bạn học. Cộng sản "nòi", bố bị đảng phái thủ tiêu. Lý lịch "tốt" như thế, bỏ đi thật uổng! Chửi một hồi thấy tội, ông nhắc lại một vài kỷ niệm, hồi học chung với ông già. Giầu có như vậy, ông vẫn nhớ, và cười cười, mày chắc cũng đã hưởng qua nhiều lần, cái thú ngồi giữa đồng làng, làm một trong tứ khoái, rồi "chịn" lên mặt cỏ tươi. Làng Thanh Trì của tôi, chú chỉ nhớ có vậy. Thú thật! Làng Thừa Lệnh, quê Chu Tử, kế ngay bên Phú Hữu. Hai người hình như quen nhau, từ hồi còn nhỏ. Cô bé con chú Th. là "mặc khải" miền nam, Sài-gòn của tôi. Dây mơ rễ má với Hà-nội, là vậy. "Nới" rộng ra, nó liên can đến cả một miền đất. Nhiều người bắc chắc còn nhớ cái váy nâu, cái quần thâm. Vải may xong, nhúng nâu, nhúng bùn, phơi nắng, cho tới khi cứng như mo cau, mới được xỏ vào người. Lần bà chị đưa đứa em tới "trình diện" ông chú, người đàn bà miền nam xuất hiện trước thằng nhỏ Bắc-kỳ, là hình ảnh một cô bé trong bộ bà ba đen, mỏng, mượt, mát, như... làn da thứ nhì của con người.
***
Đang ngồi học, đột nhiên
tất cả ùa ra khỏi lớp. Phái đoàn Việt Cộng ở khách sạn Majestic!
(1).
Lần đó đập phá đã tay, "truy lùng" Văn Tiến Dũng đã đời, cảnh sát mới can thiệp. Có anh bạn Ngô Khánh Lãng cùng đi. Anh không gặp Việt Cộng, mà là một cô đầm. Đẹp lắm, anh nói. Với anh, (với chúng tôi), đầm có nghĩa là đẹp. Khi cửa phòng bị phá, nhìn thấy anh, cô quá sợ. Sợ bị giết. Suốt cuộc chiến, và những lần biểu tình, xuống đường của nó, đây là lần đầu, và cũng là lần cuối, tôi biết thế nào là hơi cay. Cũng có được một chiến lợi phẩm, cuốn tự điển Larousse bỏ túi, Lãng nhặt được ở hành lang, trong lúc rút quân. Trên đường về, không biết nghĩ sao, hai đứa liệng vô đống rác khổng lồ ở đường Hàm Nghi.
***
KYOICHI SAWADA Born: February 22, 1936 in Aomori Prefecture, Japan
Died: October 28, 1970 in Laos
(Horst Faas / UPI 1967 )
Sawada, orphaned as a
child, started his career by working in the camera shop of the
military exchange at Misawa. His aspirations led him to Tokyo, where
he got a job with UPI. In early 1965, he asked for, and was denied,
a transfer to Vietnam. He used his next vacation to go to war. His
photos from that trip convinced UPI to send him to Saigon. Within a
year, his photo of a Vietnamese woman and her children fleeing
across a river had won him a Pulitzer Prize. That was quickly
followed by the Grand Prize of the World Press Photo contest, and
the Overseas Press Club award. In 1966, he won the First and Second
place awards in the World Press Photo contest, and a year later, won
another Overseas Press Club Award. After his death in Cambodia, he
received the Robert Capa Gold Medal of the Overseas Press Club.
Since his death, Sawada has become a legend in Japan. (Requiem /
Dirck Halstead)
***
Từ văn phòng hãng thông tấn UPI, 19 Ngô Đức Kế, nhẩy mấy bước là tới
khách sạn Majestic. Một bữa xuống sở, gặp nhiếp ảnh viên người Nhật,
Sawada Kyoichi. Tôi bảo anh, tuần trước mới cưới vợ. Anh tròn xoe
mắt, nói sao không cho biết. Đám cưới mãi tít Cai Lậy, "many VC
there!" Anh bật cười, kéo tôi băng qua đường, lên terrace khách sạn,
làm một chầu ăn sáng.
Vòng vo Tam Quốc nãy giờ, duyên do là, tôi không thể quên anh, hoặc anh cũng rứa, cho nên đứa sống, đứa chết đành mượn Majestic là nơi "tái ngộ", nhớ về những ngày đầu, theo kiểu "ý thức đuổi theo cái chết của ý thức" (2). Tuy cùng là Mỹ, nhưng hãng thông tấn AP giầu hơn UPI. Lương hậu hĩ hơn. Một số thông tín viên, nhiếp ảnh viên thường coi UPI là nơi học nghề. Khi đã có chút tên tuổi, chờ AP bật đèn xanh, là nhẩy. Tôi vẫn còn nhớ nhiếp ảnh viên Henri Huêt, người Pháp lai, làm cho UPI, sau về AP. Mỗi lần lên Đài, nơi tôi làm việc, anh hay nói chuyện với tôi, và chị Linh, nữ điện thoại viên phụ trách mạch Paris. Bằng tiếng Pháp. Một bữa, anh vừa quay đi, chị Linh ghé tai tôi nói nhỏ: Thằng chả ăn mắm hút ròi, chưa lột lưỡi đã biết tiếng Việt, vậy mà bầy đặt! Thực tình, cho tới lúc đó, tôi vẫn nghĩ anh không biết tiếng Việt. Cách loan tin cũng khác. UPI thường chuyển tin liền, nếu cần, cải chính sau. Tin AP do đó chính xác hơn. Nhân viên cũng nhiều hơn. Đám phóng viên tự do, freelance, thường ghé AP trước. Nếu UPI có hơn được AP một chút gì đó, là nhờ kỹ thuật chuyển vô tuyến viễn ảnh. Ông Hưng, tuy cựu nhân viên bưu điện, nhưng lo về bưu vụ; khi chuyển hình, ông thường để tín hiệu tối đa, vô tình tăng nhiễu. Thời gian đầu, Horst Faas, trưởng phòng hình ảnh AP nghi gã chuyên viên trẻ UPI "phá". Anh kêu Iwasa, chuyên viên kỹ thuật của hãng, từ Tokyo qua Sài-gòn, lên Đài kiểm tra chất lượng máy móc, đường dây. Iwasa ăn ngủ trên Đài cả tháng. Anh rất chịu gã chuyên viên trẻ, chịu khó nghe gã bập bẹ "dịch" vừa bằng tay, vừa bằng miệng, truyện ngắn đầu tay của gã sang tiếng Anh, và hỏi cái cô Mai ở trong truyện là cô nào trong số các cô ban ngày anh thường gặp. Mai của tôi, My Mine, khi đó đã bỏ bưu điện qua làm nữ tiếp viên hàng không Air Vietnam. Trong số những nhiếp ảnh viên UPI, Sawada nổi tiếng nhất, nhưng chẳng bao giờ anh bỏ hãng, dù Horst Faas đã nhiều lần ra dấu. Những ngày Khe Sanh, hình ảnh của Sawada về những ngọn đồi đẫm máu, tên chỉ là những con số (chắc là chỉ cao độ), đã được tờ Paris Match dùng làm trang bìa. Cả số báo là hình của anh. Gần như tháng nào anh cũng được hãng tuyên dương. Bức hình đoạt Pulitzer: một bà mẹ, tay bồng con, tay kia với theo một đứa, mấy đứa lớn bu quanh mẹ, vượt một khúc sông, chạy giặc. (3) Tôi vừa mới làm cho UPI là đã quen anh. Theo nguyên tắc, tôi luôn luôn phải có mặt tại Đài, phòng hờ những lần gửi hình đột xuất. Một lần ỷ y, tôi về nhà, khi đó ở một con hẻm đường Nguyễn Huỳnh Đức, sau nhà Hội Đồng xã Phú Nhuận. Anh mầy mò kiếm ra được. Khi anh mất, bà vợ có ghé Việt Nam. Hai vợ chồng không con. Tôi đứng nhìn người đàn bà Nhật, chắc cũng ít nói như anh, vẻ xa lạ hờ hững giữa văn phòng hãng. Như chưa được sự giới thiệu của người đã chết, tôi e dè không dám tới nói lời chia buồn, và tôi nghĩ bà cũng chẳng cần. Làm sao giải thích cho bà hiểu nổi, tại sao chồng bà lại chết vì một xứ sở vô tình đến như vậy? Làm cho UPI, dần dần trong tôi nẩy sinh một tình cảm quái gở. Mỗi lần có một phóng viên, nhiếp ảnh viên mới, là tôi tự hỏi, tay này chịu được bao lâu? Lần nhiếp ảnh viên người Nhật, tên Mine, mới tới Sài-gòn, tôi lắc đầu tự nhủ thầm, đúng là tên tiền định! Chân ướt chân ráo, anh đã được "đãi ngộ": đang ở một đồn binh Mỹ, một chiếc C.130 bay ngang, bị ngay pháo bên dưới cắt thành hai mảnh. Hai năm qua đi, hết hạn, anh trở về Tokyo. Tưởng là thoát, không ngờ anh phải qua Việt Nam, thế hai tuần, cho một đồng nghiệp đi phép. Anh bị chết cháy, trong thiết vận xa M.113, khi trúng mìn. Kent Potter, được UPI cho làm trưởng phòng hình ảnh, deskman, chỉ việc ngồi lựa hình, đánh caption (4) gửi đi, vậy mà gặp mặt là nghe anh than chán quá, chán quá. Chiến tranh gì mà buồn tẻ thế này! Đúng lúc đó, xẩy trận Hạ Lào. Anh nhẩy vội ra Trung. Chuyến đó, chiếc trực thăng chở phóng viên báo chí bị rớt, (trúng đạn?), chết đâu mười mấy mạng, trong có anh. Tôi cứ nghe như Thần Chết lắc đầu quầy quậy, giọng bực mình, tao đã bảo ở nhà, vậy mà không chịu, cứ nằng nặc... Sawada không chết vì cuộc chiến Việt Nam, nhưng sau đó, khi nó chuyển qua Kampuchia. Anh là người, có lúc tôi nghĩ, may mắn, vì luôn luôn có mặt trong những trận đánh lớn, và cứ nhè những khía cạnh cuộc chiến muốn giấu, để mà lột trần ra. Cái xấu, cái ác, có lẽ cũng là chuyện làm xàm, đôi khi chán ngắt, chính vì vậy Thần Chết muốn giấu, cũng nên! Thông thường đám phóng viên Tây-phương, cứ thấy xác chết là "mê", chụp hình lia lịa. Hình của Sawada là những gì hết đỗi tầm thường, nếu không muốn nói, nhàm chán, y hệt như nếu không có những xác người "bầy ra đấy", nó vẫn phải "xẩy ra": hình một người lính VNCH "chán đời", ngồi thừ, điếu thuốc gắn trên môi, "để đó". Có vẻ như anh không còn một chút hơi sức, chỉ để kéo một hơi thuốc. Có vẻ như anh chẳng vui gì mà hút thuốc, sau khi người bạn thân vừa tử trận. Hay là anh nghĩ, không biết con vợ "bay bướm" ở nhà có "buồn" vì anh vẫn còn sống... Bản chất ù lì, "tiêu cực" có khi cần thiết cho sáng tạo, hơn là sự hăm hở, sôi sục, muốn "viết", "chụp". Hình mấy mẹ con bơi qua sông chạy giặc: vẻ "trơ ra" của thiên nhiên. Vũ Ngọc Phan đã từng chê Nguyễn Tuân: muốn kéo thiên nhiên xuống cho vừa ý con người... Sự tầm phào.... Sawada chết "lãng nhách" như vậy. Người Kampuchia, lính hoặc không lính, đều không ưa phóng viên nhà báo. Nhưng lại mê cái máy hình, chiếc xe honda... Như đa số phóng viên chết tại đây, họ đều bị giết khi đang chạy xe trên một khúc đường vắng, thường chỉ bởi một con người, "đột nhiên" nổi lòng tham.
***
Majestic sau đổi tên là Cửu Long. Tôi có lần lẩn thẩn, tại sao không là Văn Tiến Dũng, kỷ niệm một lần ông đã từng ở đây, và phải "bực mình" bỏ đi. Có lần tôi đã mất cả một ngày trời, chỉ để 'nhớ cho ra", tên một tiệm sách: tiệm Lê Phan ở đường Phạm Ngũ Lão, Sài-gòn. Hình như cái tên là khó nhớ nhất, đối với bộ não con người.
Bởi vì phải mất 30 năm tôi mới nhớ ra tên một cô bạn.
Tên một phóng viên người Nhật.
Và tên một cuộc chiến.
Note:
Bài viết này, được 1 vị bằng hữu post lại trên blog của anh.
Tks,
và ghi chú thêm: Sawada, bị Khờ Me Đỏ hành quyết, cùng 1
người Mẽo, trưởng phòng UPI tại Nam Vang, theo như tài liệu GCC mới
đọc được, trên tờ báo Time/Life, đặc biệt về cuộc chiến Mít của Mẽo!
Chú thích:
1. Phái đoàn miền Bắc, do Văn Tiến Dũng cầm đầu, là để bàn chuyện hiệp thương, tổng tuyển cử... sau năm 1954, theo tinh thần hiệp định Genève. 2. Chaque conscience poursuit la mort de l'autre (Hégel); Simone de Beauvoir trích dẫn, trong Nữ Khách, (L'invitée). 3. Kyoichi Sawada (UPI), đoạt Pulitzer, giải thưởng của Mỹ, về hình chiến tranh (combat photography), năm 1966; Toshio Sakai (UPI), 1968; Horst Faas (AP), 1965; David Halberstam (NY Times), 1964; về hình cùng với Macolm Browne (AP), về phóng sự (combat reporting). 4. Caption: Chú thích dưới một tấm hình. Chỉ những phóng viên lâu năm trong nghề mới được làm việc này. Tiền đánh caption hơn tiền trả cho nhiếp ảnh viên chụp tấm hình. Nguyễn Quốc Trụ March 1, 2006
***
TÊN CỦA CUỘC CHIẾN 2
... Một ngôi làng chìm trong khói lửa. Tiếng gào thét. Dân làng bị
dồn đuổi nhẩy ào xuống con mương cạnh đó tìm nơi thoát thân. Trong
làn nước bùn đục ngầu có hai tốp mẹ con cuống cuồng bơi, người mẹ ra
sức bảo vệ đứa con nhỏ, nét mặt hoảng loạn cùng cực... Kyoichi bất
giác chuyển động và bấm máy lia lịa như mất hồn. Bức ảnh hoàn thành
với cái tên Lánh nạn.
Đó chỉ là một cảnh quay được dàn dựng bởi diễn xuất của diễn viên Nhật bản, Osawa Takao trong vai Kyoichi và một số diễn viên nghiệp dư người Việt Nam tại Xuyên Mộc, Bà Rịa (sáng 3-6-1999). Những cảnh ấy đã tái hiện một sự kiện người thực việc thực trong cuộc đời nhà nhiếp ảnh người Nhật Sawada Kyoichi xẩy ra vào tháng 5-1965 trên chiến trường Việt Nam. Sawada Kyoichi là ai? Sinh ra ở vùng quê Aomori, lên Tokyo làm biên tập ảnh cho hãng UPI, chàng trai Sawada vẫn mang nặng mặc cảm: "Nơi đó chỉ thừa nhận những kẻ sinh ở thành phố, có tiền, có học vị". Và anh đến chiến trường Việt Nam (vào năm 1965) quyết "trở thành nhà nhiếp ảnh được cả thế giới công nhận, cho cái bọn đang kiêu căng ở hòn đảo biết tay". Chỉ sáu tháng sau khi đến Việt Nam, Kyoichi có bức Lánh nạn ở một làng nhỏ phía bắc Quy Nhơn. Bức ảnh sau đó được đăng trên hầu hết các tờ báo lớn trên thế giới khi đưa tin về chiến tranh Việt Nam, nhận giải thưởng Granpuri trong liên hoan ảnh phóng sự thế giới tại Hagu, và giải báo chí quốc tế (Pulitzer), tại New York. Sawada Kyoichi trở thành một trong ba phóng viên ảnh trong cuộc chiến Việt Nam đoạt giải Pulitzer. "Thế kỷ 20, dân tộc Việt Nam đã có một cuộc chiến tranh lừng lẫy, và đất nước tôi có một người con - Sawada Kyoichi - đã góp phần ghi lại những hình ảnh đau thương và hào hùng về cuộc chiến đó. Câu chuyện về anh gợi lại suy nghĩ về sự tàn hại của chiến tranh bởi nó vẫn đang tiếp diễn ở nhiều nơi trên thế giới". Đó là lý do thúc đẩy Đài truyền hình Nagoya và hãng truyền hình Kyodo (Nhật Bản) cùng hợp tác sản xuất bộ phim "Khoảnh khắc lóe sáng" - phim truyền hình dài 95 phút, một dạng phim tư liệu dựng lại trung thực cuộc đời nhà báo dũng cảm này. "Chúng tôi muốn nhấn mạnh rằng, tuy là phóng viên chiến trường, Sawada quan tâm trước hết đến những người dân vô tội Việt Nam bị cuốn hút vào cuộc chiến..." - ông Matsumoto, nhà sản xuất bộ phim, nói. Thật vậy, theo trình bầy của tác giả kịch bản Inaba Kazuhiro - người từng tham gia chiến tranh Việt Nam - ý nghĩa của bộ phim không nằm ở các sự kiện mà là quá trình thay đổi cách nhìn của chính Sawada khi trực tiếp đối mặt với chiến tranh. Nhờ sự cảnh tỉnh của một nhà xã hội học người Nhật, Sawada nhận ra khi chụp những bức hình như Lánh nạn, anh đã "không cảm thấy đau đớn gì, khi nhìn người bị thương, bị chết", chỉ biết chụp ảnh; trong khi "với tư cách một con người có một việc phải làm - là cứu họ - trước khi có những bức ảnh ấy". Từ New York, sau khi nhận giải Pulitzer, Sawada quay về Việt Nam, tìm những nhân vật trong bức Lánh nạn, hỏi thăm, tặng quà, và tặng họ tấm ảnh ấy... Cuộc sống chung cực kỳ hòa hợp với người vợ Sata (do nữ diễn viên Zair Naomi thủ vai), hơn anh 10 tuổi, vừa là vợ, vừa là bạn, là một mảng khác, đã lãng mạn bộ phim. Họ hạnh phúc và đang muốn có đứa con đầu lòng. Nhưng Sawada không thể ngồi yên... "Nếu chờ ai đó sẽ làm thì không biết bao giờ mới có hòa bình, nên anh phải làm vì anh là thợ ảnh", Sawada nói với vợ trong đêm Giáng Sinh cuối cùng lên đường sang chiến trường Cambodia (năm 1970). Anh bị bắn chết tại đây. Một cái chết "thanh thản như đang ngủ"... Lời người viết:
Phần đầu bài viết đã đăng trên tạp chí Văn, như một tưởng niệm của
người viết, về người bạn cùng sở, Sawada Kyoichi. Phần hai, tác giả
là Hoài Hương, đăng trên báo Tuổi Trẻ, mà người viết được đọc qua
báo Nhân Dân, trên Internet. Người viết xin mạn phép tác giả Hoài
Hương, lược bỏ một số đoạn có tính tuyên truyền, và thành thực tin
rằng, ở bên kia thế giới, Sawada Kyoichi cũng đồng ý như vậy. Vả
chăng, đoạn nói về bức ảnh "Chết trong bụi đỏ", "chụp cảnh
chiếc xe tăng đang kéo lê xác người trên đường, hiện đang được trưng
bày tại Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh TP Hồ Chí Minh (số 18 Võ Văn
Tần)", theo như người viết được biết, tuy của UPI, nhưng không do
Sawada Kyoichi chụp.
Cái gì của César, hãy trả cho César.
***
Ghi chú: Về bức "Chết trong bụi đỏ", như trong bài
viết, cũng của Sawada. Gấu nhớ lộn sang một bức tương tự, của một
nhiếp ảnh viên Mẽo, được treo tại văn phòng UPI thời kỳ đó.
Nhân đây, xin lỗi mấy ông VC Bảo tàng viện!
NQT
Bà mẹ trong hình và ngoài đời
Bức hình của Sawada World Press Photo of the Year: 1965 Kyoichi Sawada, Japan, United Press International. Loc Thuong, Binh Dinh, South Vietnam, September 1965.
Mother and children wade across river to escape US bombing.
Hình mấy mẹ con bơi qua sông tránh bom Mẽo, tại Lộc Thượng, Bình Định, Nam Việt Nam.
(Source : Tin Van
____
a2a mời xem thêm :
|
Comments
Post a Comment