Lệ Đá Xanh
Lệ Đá Xanh
Đảo chanh đắng
Nơi trăng lạnh thiêu đốt
Những trái cây,
Những trái cầu u tối
Đảo chanh đắng
Nơi trăng lạnh thiêu đốt
Những trái cây,
Những trái cầu u tối
Và cỏ khô dưới chân
Hành hạ trí nhớ
Đòi xét lại những thói quen
Nửa đời chết tiệt
Tốt nhất, bỏ cái còn lại, đếch thèm nói tới
Cái Đẹp, Cái Âm U, Cái Sôi Nổi
Phó mặc cho mấy mụ nhân ngư già gìn giữ
Những tưởng nhớ triền miên
Và cái đầu lượn sóng biển Hy Lạp
Giữ trầm lặng
Như những giọt lệ
Không rớt ra
Khỏi trái tim của mình
Keep its calms like tears unshed.
Lệ Đá Xanh
BITTER LEMONS
In an island of bitter lemons
Where the moon's cool fevers burn
From the dark globes of the fruit,
And the dry grass underfoot
Tortures memory and revises
Habits half a lifetime dead
Better leave the rest unsaid,
Beauty, darkness, vehemence
Let the old sea nurses keep
Their memorials of sleep
And the Greek sea's curly head
Keep its calms like tears unshed
Keep its calms like tears unshed.
Lawrence Durrell
Hành hạ trí nhớ
Đòi xét lại những thói quen
Nửa đời chết tiệt
Tốt nhất, bỏ cái còn lại, đếch thèm nói tới
Cái Đẹp, Cái Âm U, Cái Sôi Nổi
Phó mặc cho mấy mụ nhân ngư già gìn giữ
Những tưởng nhớ triền miên
Và cái đầu lượn sóng biển Hy Lạp
Giữ trầm lặng
Như những giọt lệ
Không rớt ra
Khỏi trái tim của mình
Keep its calms like tears unshed.
Lệ Đá Xanh
BITTER LEMONS
In an island of bitter lemons
Where the moon's cool fevers burn
From the dark globes of the fruit,
And the dry grass underfoot
Tortures memory and revises
Habits half a lifetime dead
Better leave the rest unsaid,
Beauty, darkness, vehemence
Let the old sea nurses keep
Their memorials of sleep
And the Greek sea's curly head
Keep its calms like tears unshed
Keep its calms like tears unshed.
Lawrence Durrell
Nguyễn Văn Thiện, Nguyễn Nga and 1 other
SONG FOR ZARATHUSTRA
"Le saltimbonque" is coming with
His heels behind his head.
His smile is mortuary and
His whole expression dead.
The acrobat, the acrobat,
Demanding since the Fall
Little enough but hempen stuff
To climb and hang us all.
Mysterious inventions like
The trousers and the hat
Bewitched our real intentions:
We sewed the fig-leaves flat.
Man sewed his seven pockets
Upon his hairy clothes
But woman in her own white flesh
Has one she seldom shows.
An aperture on anguish,
A keyhole on disgrace:
The features stay grimacing
Upon the mossy face.
A cup without a handle
A staff without a crook,
The sawdust in the golly's head,
The teapot with the nook.
The Rib is slowly waking
Within the side of Man
And le guignol is making
Its faces while it can.
Compose us in the finder
Our organs upside down,
The parson in his widow's weeds,
The doctor in his gown.
What Yang and Yin divided
In one disastrous blunder
Must one day be united and
Let no man put asunder.
BITTER LEMONS
In an island of bitter lemons
Where the moon's cool fevers burn
From the dark globes of the fruit,
And the dry grass underfoot
Tortures memory and revises
Habits half a lifetime dead
Better leave the rest unsaid,
Beauty, darkness, vehemence
Let the old sea nurses keep
Their memorials of sleep
And the Greek sea's curly head
Keep its calms like tears unshed
Keep its calms like. tears unshed.
A BOWL OF ROSES
'Spring' says your Alexandrian poet
'Means time of the remission of the rose'
Now here at this tattered old cafe,
By the sea-wall, where so many like us
Have felt the revengeful power of life,
Are roses trapped in blue tin bowls.
I think of you somewhere among them-
Other roses-outworn by our literature,
Made tenants of calf-love or else
The poet's portion, a black black rose
Coughed into the helpless lap of love,
Or fallen from a lapel-a night-club rose.
It would take more than this loving imagination
To claim them for you out of time,
To make them dense and fecund so that
Snow would never pocket them, nor would
They travel under glass to great sanatoria
And like a sibling of the sickness thrust
Flushed faces up beside a dead man's plate.
No, you should have picked one from a poem
Being written softly with a brush-
The deathless ideogram for love we writers hunt.
Now alas the writing and the roses, Melissa,
Are nearly over: who will next remember
Their spring remission in kept promises,
Or even the true ground of their invention
In some dry heart or earthen inkwell?
BLIND HOMER
A winter night again, and the moon
Loosely inks in the marbles and retires.
The six pines whistle and stretch and there,
Eastward the loaded brush of morning pauses
Where the few Grecian stars sink and revive
Each night in glittering baths of sound.
Now to the winter each has given up
Deciduous stuff, the snakeskin and the antler,
Cast skin of poetry and the grape.
Blind Homer, the lizards still sup the heat
From the rocks, and still the spring,
Noiseless as coins on hair repeats
Her diphthong after diphthong endlessly.
Exchange a glance with one whose art .
Conspires with introspection against loneliness
This February 1946, pulse normal, nerves at rest:
Heir to a like disorder, only lately grown
Much more uncertain of his gift with words,
By this plate of olives, this dry inkwell.
Lawrence Durrell
****
Chưa thành lời chia phôi
Sao môi đầy Viễn Xứ
Joseph Huỳnh Văn.
Thì cũng vẫn cái chất tiên tri đó:
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới
Thanh Tâm Tuyền
Dạ Khúc
*
BITTER LEMONS
In an island of bitter lemons
Where the moon's cool fevers burn
From the dark globes of the fruit,
And the dry grass underfoot
Tortures memory and revises
Habits half a lifetime dead
Better leave the rest unsaid,
Beauty, darkness, vehemence
Let the old sea-nurses keep
Their memorials of sleep
And the Greek sea's curly head
Keep its calms like tears unshed
Keep its calms like tears unshed.
LAWRENCE DURRELL
Bài thơ trên, Gấu đã từng dịch, những ngày mới ra hải ngoại, cùng lúc viết Như lính giữa rừng, kỷ niệm lần tái ngộ Nguyễn Đông Ngạc.
Bữa trước kiếm thấy bản dịch, không thấy nguyên tác.
Bữa nay kiếm ra nguyên tác, mất tiêu bản dịch!
Đọc bài này cùng hai câu thơ của Joseph, rồi đọc Như lính giữa rừng: Tuyệt!
Keep its calms like tears unshed:
Khuya nức nở những cõi lòng không ngủ
Đợi vì sao dậy sớm tiễn người đi...
Và cỏ khô ở dưới chân,
hành hạ trí nhớ,
duyệt lại những thói quen
nửa đời chết tiệt
http://www.tanvien.net/tribute/khuya_nuc_no.html
"Le saltimbonque" is coming with
His heels behind his head.
His smile is mortuary and
His whole expression dead.
The acrobat, the acrobat,
Demanding since the Fall
Little enough but hempen stuff
To climb and hang us all.
Mysterious inventions like
The trousers and the hat
Bewitched our real intentions:
We sewed the fig-leaves flat.
Man sewed his seven pockets
Upon his hairy clothes
But woman in her own white flesh
Has one she seldom shows.
An aperture on anguish,
A keyhole on disgrace:
The features stay grimacing
Upon the mossy face.
A cup without a handle
A staff without a crook,
The sawdust in the golly's head,
The teapot with the nook.
The Rib is slowly waking
Within the side of Man
And le guignol is making
Its faces while it can.
Compose us in the finder
Our organs upside down,
The parson in his widow's weeds,
The doctor in his gown.
What Yang and Yin divided
In one disastrous blunder
Must one day be united and
Let no man put asunder.
BITTER LEMONS
In an island of bitter lemons
Where the moon's cool fevers burn
From the dark globes of the fruit,
And the dry grass underfoot
Tortures memory and revises
Habits half a lifetime dead
Better leave the rest unsaid,
Beauty, darkness, vehemence
Let the old sea nurses keep
Their memorials of sleep
And the Greek sea's curly head
Keep its calms like tears unshed
Keep its calms like. tears unshed.
A BOWL OF ROSES
'Spring' says your Alexandrian poet
'Means time of the remission of the rose'
Now here at this tattered old cafe,
By the sea-wall, where so many like us
Have felt the revengeful power of life,
Are roses trapped in blue tin bowls.
I think of you somewhere among them-
Other roses-outworn by our literature,
Made tenants of calf-love or else
The poet's portion, a black black rose
Coughed into the helpless lap of love,
Or fallen from a lapel-a night-club rose.
It would take more than this loving imagination
To claim them for you out of time,
To make them dense and fecund so that
Snow would never pocket them, nor would
They travel under glass to great sanatoria
And like a sibling of the sickness thrust
Flushed faces up beside a dead man's plate.
No, you should have picked one from a poem
Being written softly with a brush-
The deathless ideogram for love we writers hunt.
Now alas the writing and the roses, Melissa,
Are nearly over: who will next remember
Their spring remission in kept promises,
Or even the true ground of their invention
In some dry heart or earthen inkwell?
BLIND HOMER
A winter night again, and the moon
Loosely inks in the marbles and retires.
The six pines whistle and stretch and there,
Eastward the loaded brush of morning pauses
Where the few Grecian stars sink and revive
Each night in glittering baths of sound.
Now to the winter each has given up
Deciduous stuff, the snakeskin and the antler,
Cast skin of poetry and the grape.
Blind Homer, the lizards still sup the heat
From the rocks, and still the spring,
Noiseless as coins on hair repeats
Her diphthong after diphthong endlessly.
Exchange a glance with one whose art .
Conspires with introspection against loneliness
This February 1946, pulse normal, nerves at rest:
Heir to a like disorder, only lately grown
Much more uncertain of his gift with words,
By this plate of olives, this dry inkwell.
Lawrence Durrell
****
Chưa thành lời chia phôi
Sao môi đầy Viễn Xứ
Joseph Huỳnh Văn.
Thì cũng vẫn cái chất tiên tri đó:
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới
Thanh Tâm Tuyền
Dạ Khúc
*
BITTER LEMONS
In an island of bitter lemons
Where the moon's cool fevers burn
From the dark globes of the fruit,
And the dry grass underfoot
Tortures memory and revises
Habits half a lifetime dead
Better leave the rest unsaid,
Beauty, darkness, vehemence
Let the old sea-nurses keep
Their memorials of sleep
And the Greek sea's curly head
Keep its calms like tears unshed
Keep its calms like tears unshed.
LAWRENCE DURRELL
Bài thơ trên, Gấu đã từng dịch, những ngày mới ra hải ngoại, cùng lúc viết Như lính giữa rừng, kỷ niệm lần tái ngộ Nguyễn Đông Ngạc.
Bữa trước kiếm thấy bản dịch, không thấy nguyên tác.
Bữa nay kiếm ra nguyên tác, mất tiêu bản dịch!
Đọc bài này cùng hai câu thơ của Joseph, rồi đọc Như lính giữa rừng: Tuyệt!
Keep its calms like tears unshed:
Khuya nức nở những cõi lòng không ngủ
Đợi vì sao dậy sớm tiễn người đi...
Và cỏ khô ở dưới chân,
hành hạ trí nhớ,
duyệt lại những thói quen
nửa đời chết tiệt
http://www.tanvien.net/tribute/khuya_nuc_no.html
Chưa thành lời chia phôi
Sao môi đầy Viễn Xứ
Joseph Huỳnh Văn.
Thì cũng vẫn cái chất tiên tri đó:
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới
Thanh Tâm Tuyền
Dạ Khúc
*
Anh sợ những cột đèn đổ xuống
Rồi dây điện cuốn lấy chúng ta
Bóp chết mọi hy vọng
Nên anh dìu em đi xa
Đi đi chúng ta tới công viên
Nơi anh sẽ hôn em đắm đuối
Ôi môi em như mật đắng
Như móng sắc thương đau
Đi đi anh đưa em vào quán rượu
Có một chút Paris
Để anh được làm thi sĩ
Hay nửa đêm Hà Nội
Anh là thằng điên khùng
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới.
Chiếc kèn hát mãi than van
Điệu nhạc gầy níu nhau tuyệt vọng
Sao tuổi trẻ quá buồn
Như con mắt giận dữ
Sao tuổi trẻ quá buồn
như bàn ghế không bầy
Thôi em hãy đứng dậy
người bán hàng đã ngủ sau quầy
anh đưa em đi trốn
những dày vò ngày mai
Thanh Tâm Tuyền
Liên Đêm Mặt Trời Tìm Thấy
http://www.tanvien.net/tribute/khuya_nuc_no.html
Khanh Huynh, Hoàng Hưng and 6 others
"Trở về mái nhà. Xưa."
Đây là bản nhạc của Bếp Lửa.
Sao môi đầy Viễn Xứ
Joseph Huỳnh Văn.
Thì cũng vẫn cái chất tiên tri đó:
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới
Thanh Tâm Tuyền
Dạ Khúc
*
Dạ khúc
Anh sợ những cột đèn đổ xuống
Rồi dây điện cuốn lấy chúng ta
Bóp chết mọi hy vọng
Nên anh dìu em đi xa
Đi đi chúng ta tới công viên
Nơi anh sẽ hôn em đắm đuối
Ôi môi em như mật đắng
Như móng sắc thương đau
Đi đi anh đưa em vào quán rượu
Có một chút Paris
Để anh được làm thi sĩ
Hay nửa đêm Hà Nội
Anh là thằng điên khùng
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới.
Chiếc kèn hát mãi than van
Điệu nhạc gầy níu nhau tuyệt vọng
Sao tuổi trẻ quá buồn
Như con mắt giận dữ
Sao tuổi trẻ quá buồn
như bàn ghế không bầy
Thôi em hãy đứng dậy
người bán hàng đã ngủ sau quầy
anh đưa em đi trốn
những dày vò ngày mai
Thanh Tâm Tuyền
Liên Đêm Mặt Trời Tìm Thấy
http://www.tanvien.net/tribute/khuya_nuc_no.html
Từ trái, các ca sĩ Quỳnh Giao, Mai Hương, Thái Thanh.
WESTMINSTER (VB) -- Hơn 120 người đã dự buổi Tưởng Niệm Thanh Tâm Tuyền đêm Thứ Năm 30-3-2006 tại Phòng Sinh Hoạt Nhật Báo Việt Báo.
Ca sĩ Lệ Thu được mời hát bài Dạ Tâm Khúc, một bản nhạc được Phạm Đình Chương phổ từ thơ Thanh Tâm Tuyền.
WESTMINSTER (VB) -- Hơn 120 người đã dự buổi Tưởng Niệm Thanh Tâm Tuyền đêm Thứ Năm 30-3-2006 tại Phòng Sinh Hoạt Nhật Báo Việt Báo.
Ca sĩ Lệ Thu được mời hát bài Dạ Tâm Khúc, một bản nhạc được Phạm Đình Chương phổ từ thơ Thanh Tâm Tuyền.
Chị kể thời còn ở Sài Gòn, cứ hát nhầm, “đưa em vào quán rượu” thành
“đưa em vào quán trọ” và một lần được nhà thơ ghé tai vừa chỉnh vừa
đùa...
Thanh Tâm Tuyền cũng đã từng kể, về một câu thơ của ông "sáng mai khua thức nhiều nhớ thương", bị ông thợ nhà in sửa thành "sáng mai khuya thức..."
Thanh Tâm Tuyền cũng đã từng kể, về một câu thơ của ông "sáng mai khua thức nhiều nhớ thương", bị ông thợ nhà in sửa thành "sáng mai khuya thức..."
Khanh Huynh, Hoàng Hưng and 6 others
Hà Nội
"Trở về mái nhà. Xưa."
Đây là bản nhạc của Bếp Lửa.
"Một Chủ Nhật Khác".
Mỗi một em là một bản nhạc. Ly, Hòa Tấu Khúc Số 5, lần đầu tiên gióng lên, khi Kiệt mò đến Nghiêm.
"Như đứng lạc giữa tòa nhà bí ẩn, ma quái, Kiệt lóng tai nghe Hoà Tấu Khúc số 5. Những hòa tấu khúc của...."
[Chương Ba]
Chúng ta lại nghe Duy, nhái lại những tiếng gằn khai mở của nó, bắt chước Kiệt, "mỗi lần hối thúc bạn bè phát biểu hoặc quyết định một chuyện gì, Kiệt thường hát dóng mấy âm... Chàng giải thích: Những bước trầm hùng của Định Mệnh".
Sự thực, như độc giả khám phá ra sau đó, đây là bản nhạc Kiệt đã hát cho Ly nghe, lần hai người đi dưới trời lạnh dưới 10 độ.
Lạ một điều, Kiệt chẳng hề nhớ về Ly, chẳng hề nhớ lần dìu Ly đi như thế hát như thế. Cho đến khi gặp lại, tại Đà Lạt, bao nhiêu năm sau đó.
Như vậy có nghĩa, chàng không hề bao giờ tìm hiểu, tại sao chúng lại là những bước trầm hùng của... Định Mệnh?
Duyên cớ nào nó đến và gắn chặt vào chàng?
Đó mới là tội lỗi của Kiệt.
Tội lỗi của mọi người đàn ông.
"Chàng đã choàng vai Ly đi trong đêm. Chàng đã hát những đề nhạc của hoà tấu khúc ấy cho đỡ lạnh, bước lâng lâng, Ly thỉnh thoảng hát theo, lắm lúc run lập cập phải núp vào người chàng. Kiệt không thấy gì khác lạ trong đêm ấy và cả những ngày sau. Nhưng lúc này, chàng vụt rõ sự ngu muội vô tâm của chàng."
[Chương Bẩy].
Thánh Thán gọi kỹ thuật này là "phục bút". Hay Rắn nằm trong cỏ. Đừng đụng tới nó. Đụng tới, là nó mổ cho một cái. Là Nọc Đọc chạy vô tim. Là chết đứ đừ.
Thế mới gọi là Những Bước Trầm Hùng Của Định Mệnh được chứ!
Ở đây, đúng ra phải gọi là "phục bút của phục bút."
Bởi vì, bình thường ra, chúng ta cứ nghĩ rằng thì là, Kiệt nhớ bản nhạc, là vì nhớ Ly. Họăc Ly là nguồn cơn của bản nhạc ở Kiệt.
Hoá ra không phải.
Cho đến khi gặp lại Ly, thì Kiệt mới ngã ngửa ra, bằng cách nào bản nhạc cắm sâu vào trí nhớ của chàng.
Và chàng "thù hận" sự vô tâm khốn nạn của mình.
Đà Lạt 1
Với Oanh, Câu Chuyện Tình: Cuộc tình của chúng ta thì cũng thiên thu và làm xàm như bất cứ cuộc tình nào.
"Buồn Nôn", La Nausée hay những trang nhật ký của Roquentin, chỉ là một đoạn nhạc, cứ thế lập đi lập lại, tại một thành phố biển.
Some of these days,
You'll miss me, honey
Đêm xuống. Tầng một khách sạn Printania, ánh đèn sáng lên ở hai khung cửa sổ. Công trường Ga Mới sực lên mùi gỗ ẩm: ngày mai trời sẽ mưa trên thành phố Bouville.
Mỗi một em là một bản nhạc. Ly, Hòa Tấu Khúc Số 5, lần đầu tiên gióng lên, khi Kiệt mò đến Nghiêm.
"Như đứng lạc giữa tòa nhà bí ẩn, ma quái, Kiệt lóng tai nghe Hoà Tấu Khúc số 5. Những hòa tấu khúc của...."
[Chương Ba]
Chúng ta lại nghe Duy, nhái lại những tiếng gằn khai mở của nó, bắt chước Kiệt, "mỗi lần hối thúc bạn bè phát biểu hoặc quyết định một chuyện gì, Kiệt thường hát dóng mấy âm... Chàng giải thích: Những bước trầm hùng của Định Mệnh".
Sự thực, như độc giả khám phá ra sau đó, đây là bản nhạc Kiệt đã hát cho Ly nghe, lần hai người đi dưới trời lạnh dưới 10 độ.
Lạ một điều, Kiệt chẳng hề nhớ về Ly, chẳng hề nhớ lần dìu Ly đi như thế hát như thế. Cho đến khi gặp lại, tại Đà Lạt, bao nhiêu năm sau đó.
Như vậy có nghĩa, chàng không hề bao giờ tìm hiểu, tại sao chúng lại là những bước trầm hùng của... Định Mệnh?
Duyên cớ nào nó đến và gắn chặt vào chàng?
Đó mới là tội lỗi của Kiệt.
Tội lỗi của mọi người đàn ông.
"Chàng đã choàng vai Ly đi trong đêm. Chàng đã hát những đề nhạc của hoà tấu khúc ấy cho đỡ lạnh, bước lâng lâng, Ly thỉnh thoảng hát theo, lắm lúc run lập cập phải núp vào người chàng. Kiệt không thấy gì khác lạ trong đêm ấy và cả những ngày sau. Nhưng lúc này, chàng vụt rõ sự ngu muội vô tâm của chàng."
[Chương Bẩy].
Thánh Thán gọi kỹ thuật này là "phục bút". Hay Rắn nằm trong cỏ. Đừng đụng tới nó. Đụng tới, là nó mổ cho một cái. Là Nọc Đọc chạy vô tim. Là chết đứ đừ.
Thế mới gọi là Những Bước Trầm Hùng Của Định Mệnh được chứ!
Ở đây, đúng ra phải gọi là "phục bút của phục bút."
Bởi vì, bình thường ra, chúng ta cứ nghĩ rằng thì là, Kiệt nhớ bản nhạc, là vì nhớ Ly. Họăc Ly là nguồn cơn của bản nhạc ở Kiệt.
Hoá ra không phải.
Cho đến khi gặp lại Ly, thì Kiệt mới ngã ngửa ra, bằng cách nào bản nhạc cắm sâu vào trí nhớ của chàng.
Và chàng "thù hận" sự vô tâm khốn nạn của mình.
Đà Lạt 1
Với Oanh, Câu Chuyện Tình: Cuộc tình của chúng ta thì cũng thiên thu và làm xàm như bất cứ cuộc tình nào.
"Buồn Nôn", La Nausée hay những trang nhật ký của Roquentin, chỉ là một đoạn nhạc, cứ thế lập đi lập lại, tại một thành phố biển.
Some of these days,
You'll miss me, honey
Đêm xuống. Tầng một khách sạn Printania, ánh đèn sáng lên ở hai khung cửa sổ. Công trường Ga Mới sực lên mùi gỗ ẩm: ngày mai trời sẽ mưa trên thành phố Bouville.
Comments
Post a Comment