Thu phố ca
Thu phố ca Tóc trắng ba nghìn trượng Theo mối sầu lê thê Chẳng hay trong gương sáng Còn chỗ nào để lọt sương thu? Bài thơ làm nhớ Cao Bá Quát, và câu thơ ông mượn Lý Bạch: Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát... Bạch phát. Sầu miên. Ở đây có hai chiều, một cao, một dài. Tóc phát cứ dựng đứng lên mãi, sầu cứ thế miên man kéo dài. Gấu thu hai chiều, vào một: Hàng cây trong công viên bên đường nhớ rừng Cùng thi nhau vươn cao như muốn trút hết nỗi buồn lên trời. Trong bài Dạ Vũ Ký Bắc, một ông bạn thơ chẳng đã tấm tắc hai câu trên, và phán, hai câu đủ rồi, đếch cần làm thơ nữa vưỡn OK như thường! Sầu miên man kéo dài, tạo nên trục hoành, trục x. Tóc dựng đứng lên mãi, tạo trục tung, trục y. Hợp nhất hai trục thành một, còn là hành động, thu gọn không gian, đời người... vào trong một cái gương, và buồn quá, hất hàm hỏi, 'quân bất ki...