Lao Trip
Lao Home, 2014 & 15 Trips
8.4.2015
Happy Birthday to Mom
Xì Lô
& All Family
Happy
Birthday to "Ba"
Richie
& Jennifer & Family
8.4.2015
Happy Birthday to Quỷ Kiến
Sầu!
Gấu Cái SN
8.4. Gấu Đực 16.8.
Đúng là 1 nửa linh hồn,
nửa kia, nhưng đúng hơn nữa, một nửa
cuộc đời, tức phần đời sau 1975.
Nhớ, hồi ở Trại Tị Nạn,
nhà, phòng,
ngăn cách
nhau chỉ là cái mùng, cái vách mỏng dính, là những tấm các tông, một
lần, trong
đêm, hai con gấu đực cái gấu ó, lời qua tiếng lại, sau cùng Gấu Cái
hỏi, nếu
tao xấu như thế, thì lại sao mà mi lấy tao, Gấu Đực bèn trả lời, có lẽ
trong mi
có những cái xấu mà tao rất cần, để mà sống [sót]!
Bữa hôm sau, ông làng xóm kể lại, và nói, có thể đúng như thế thực.
Bữa hôm sau, ông làng xóm kể lại, và nói, có thể đúng như thế thực.
Ấy là vì ai
ai cũng nghĩ, vợ chồng ghép. Cái tên sinh viên luật người Thái, hỏi
cung thanh lọc, cũng nghi, bèn hỏi Gấu
Cái - tất nhiên, hỏi riêng, trong hai lần thanh lọc khác nhau – khi mi
lấy nó,
nó đã là nhà văn chưa, và Gấu Cái bèn dõng dạc trả lời, lúc đó, nó đã
là nhà văn
nhớn rồi!
Khi nghe hỏi câu đó, là Gấu Cái đã biết liền, hai vợ chồng qua được cửa ải thanh lọc, và câu hỏi đó, là để quyết định, số phần của Gấu Cái!
Khi nghe hỏi câu đó, là Gấu Cái đã biết liền, hai vợ chồng qua được cửa ải thanh lọc, và câu hỏi đó, là để quyết định, số phần của Gấu Cái!
Quỷ Kiến Sầu là nick của
Gấu Cái, do Nguyễn Tân Văn, ông bạn học
của GCC, hồi mới vô Sài Gòn, ban cho.
NTaV là bạn của NKL.
Gấu quen NKL rồi quen luôn cả bọn. (1)
NTaV là bạn của NKL.
Gấu quen NKL rồi quen luôn cả bọn. (1)
(1)
Tao thuật lại
với Văn mày đau chân phải chống nạng ít lâu. Nó hỏi tao mày đau chân
thế nào mà
phải chống nạng thì tao không trả lời được vì tao đã quên không hỏi mày
chi tiết
này.Tao tìm vào đọc lại thư cũ của mày thì cũng không thấy rõ chi tiết.
Vậy mày
có thể kể rõ chi tiết này để tao nói lại với bạn bè không? Chúc sức
khỏe mày.
Bác sĩ Lào phán,
xương khớp đụng vô gân - đau nhức khủng khiếp- do
ngồi nhiều, chửi dữ quá, và sau đó, đi nhiều- tao bị,
sau chuyến leo núi Vang Viêng, Lào, không biết sao, cứ nghĩ đang leo
lên đỉnh non Tản!
Cho thuốc giảm đau, và xoa bóp, massage, bây giờ đỡ nhiều rồi, không phải chống gậy nữa.
Cho thuốc giảm đau, và xoa bóp, massage, bây giờ đỡ nhiều rồi, không phải chống gậy nữa.
Tks All
There.
NQT
Vang Viêng Lào & Tản
Viên, Sơn Tây, Bắc Kít.
Ông con trai thứ. Gấu cũng đã kể về đấng này rồi.
Thằng lớn, đầu lòng, tới cô con gái, Bạch Yến, rồi tới nó. Cô Út, sinh đúng vào dịp 30 tháng Tư, 1975, vì vậy mà đành ở lại. GCC đã viết về nỗi đau thống nhất này trong Tự Truyện.
Sau 1975, có thời kỳ Gấu Cái bồng bế lũ con về Hưng Long, xây cái lều trên miếng đất của Bả, sau cùng sống không nổi lại trở lại Sài Gòn. Nhìn thấy Gấu thằng con trai tới tát cho bố vài phát, ra ý, tại làm sao mà bố lại làm khổ chúng con như thế?
Lần đó, có Nguyễn Tân Văn, bạn cùng học, chứng kiến. Anh cười, nói, thằng bé này trách ông bố ghiền.
Còn thằng lớn, đi học, bị 1 thằng cùng lớp, cũng dân trong xóm, do đánh lộn, chửi, bố mày là thằng ghiền. Thế là xông lại, do nhỏ con hơn, bị đánh gần như mù hẳn 1 con mắt, suốt đời.
Xì Lô @ Vientiane
Grandma & Jennifer @ Vientiane
Lần về Lào
này, GCC quả có ý thắp 1 nén nhang cho ông cụ, bà cụ, thằng em trai,
trước khi
đi chuyến tàu suốt.
Lần về lại Đất Bắc, mướn 1 chiếc xe, đưa cả 1 gia đình lớn, trong có gia đình ông cậu, mấy bà cô, bên ngoại… từ Hà Nội, lên quê chồng bà chị, Thanh Sơn, ngày xưa có tên là Đền Vàng, Phú Thọ, trên đường đi, ghé nơi ông cụ mất, thắp nén nhang, bà chị có trên xe, ngại xuống.
Lần về lại Đất Bắc, mướn 1 chiếc xe, đưa cả 1 gia đình lớn, trong có gia đình ông cậu, mấy bà cô, bên ngoại… từ Hà Nội, lên quê chồng bà chị, Thanh Sơn, ngày xưa có tên là Đền Vàng, Phú Thọ, trên đường đi, ghé nơi ông cụ mất, thắp nén nhang, bà chị có trên xe, ngại xuống.
Biết là sẽ
chẳng thể có lần sau.
Lạ là những kỷ niệm về đói, khổ, sau khi ông cụ mất, bà chị nhớ hết. Bà chị họ, con ông Bác, anh ruột của ông cụ, chắc là hiểu rõ tình hình, trong 1 lần, đã giải thích cho GCC hiểu, chúng đã có 1 thời đói quá, không làm sao quên được nữa.
Như vậy, là nhờ Miền Nam, GCC vẫn nhớ.
Nhưng nhớ ngược lại bà chị.
Lạ là những kỷ niệm về đói, khổ, sau khi ông cụ mất, bà chị nhớ hết. Bà chị họ, con ông Bác, anh ruột của ông cụ, chắc là hiểu rõ tình hình, trong 1 lần, đã giải thích cho GCC hiểu, chúng đã có 1 thời đói quá, không làm sao quên được nữa.
Như vậy, là nhờ Miền Nam, GCC vẫn nhớ.
Nhưng nhớ ngược lại bà chị.
Comments
Post a Comment