Bài tình ca Hậu Nghĩa


Note: Bài thơ thấy trên net, nguồn, tờ Người Việt.
Đám này, thú thực Gấu không ưa. Phần tiểu sử tác giả, chỉ 1 dúm chữ, chúng viết không nên thân:
“Ông từng là lính…”
“lính” nghĩa là sao? Binh nhì hay sĩ quan? Bởi là vì dòng sau, chúng viết:
“Tham gia huấn luyện chiến thuật…. ”
Nghĩa là khỉ gì, nếu là lính? Và tham gia huấn luyện, là như thế nào? Một sĩ quan chuyên môn?
Bệ về, hy vọng TK ghé mắt, và nếu có thể, tự giới thiệu vài dòng về ông.
NQT

Một bài thơ cũ: Nhà thơ Thiếu Khanh



Nhà thơ Thiếu Khanh. (Hình: thica.net)
Nhà thơ-dịch giả Thiếu Khanh tên thật là Nguyễn Huỳnh Điệp, sinh năm 1942 tại làng Bình Thạnh, huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận. Ông từng là lính trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa, tham gia huấn luyện chiến thuật tại Dục Mỹ, Ninh Hòa.
Trước năm 1975 Thiếu Khanh là nhà giáo. Năm 1976, ông bà bỏ dạy học để lên rừng núi Phương Lâm, tỉnh Đồng Nai, làm rẫy, canh tác vườn cây ăn trái, năm 1990, Thiếu Khanh trở lại thị xã Bảo Lộc, thuê trường mở lớp dạy tiếng Anh cho người lớn. Đến năm 2000, gia đình ông chuyển về Sài Gòn, nơi Thiếu Khanh bắt đầu công việc dịch thuật và trở thành một dịch giả chuyên nghiệp.
Tác phẩm đã xuất bản:
-Khơi Dòng (thơ, in chung với Thu Lâm và Nguyên Thi Sinh, Montréal Canada, 1968).
-Trong Cơn Thao Thức (thơ, nhà xuất bản Da Vàng, Đà Nẵng, 1971).
-Từ Điển Cụm Từ Việt-Anh (ký tên Nguyễn Huỳnh Điệp).


 
Tranh: Đinh Cường.

Bài tình ca Hậu Nghĩa

Em mắt nghìn thu xanh cỏ biếc
Ta lên rừng thẳm ngủ chiêm bao
Vòng tay thân ái xa biền biệt
Ta gặp nhau mà vẫn nhớ nhau
Em nhớ ta hay ta nhớ em?
Từng đêm lặn lội giữa bưng biền
Ta qua Hậu Nghĩa ngày mưa xám
Róc vỏ thân tràm ta viết tên…
Năm tuổi chiến trường xuyên vạn lý
Núi sông biết mặt đứa phong trần
Yêu em ta bỗng thành thi sĩ
Thơ lính hong ngời mắt mĩ nhân.
Ta trót đam mê ngùn ngụt lửa
Nghìn đêm nuôi nấng mộng phi thường.
Cho em một cánh tay gần gũi
Dành một tay vào buổi nhiễu nhương.
Đôi lúc toan vung cờ nghĩa khởi
Cùng em đi tiếu ngạo giang hồ
Ngao du trên suốt vùng biên giới
Về đóng quân doanh ở Hố Bò
Mình không cười giễu ta cuồng vọng
Chỉ sợ nhàu phai áo học trò
Theo gã thư sinh làm loạn tướng
E mình lây phải mộng phiêu du!
Đêm ta đụng trận trong Vàm Cỏ
Lửa sáng rừng sâu nhớ mắt nàng.
Ngày hát nghêu ngao qua Thố Mố
Trong lòng nỗi nhớ chợt thênh thang!
Đức Huệ – Củ Chi đến Đức Hoà
Quê hương nàng hóa quê hương ta
Năm năm vác súng giang hồ vặt
Chỉ nhớ tình nhân chẳng nhớ nhà.
Ta tự miền Trung vào Hậu Nghĩa
Đồng chua ngâm nứt gót chân chai
Tóc em chao gió thơm rừng mía
Reo giữa hồn ta tiếng hát dài.
Hậu Nghĩa, 1967

 https://www.nguoi-viet.com/tho-doc-gia/mot-bai-tho-cu-nha-tho-thieu-khanh/amp/?fbclid=IwAR1bKd7phegGZr-9FmMzTIuBDxqbNCwRN6kQmrfLvxhgQ5bKuUEpOBO9ETI


Nhân bài thơ, nhân Hậu Nghĩa, Gấu bèn đi 1 đường xướng họa, bằng 1 bài thơ của Zbigniew Hertbert




THE RAIN
When my older brother
came back from war
he had on his forehead a little silver star
and under the star
an abyss
a splinter of shrapnel
hit him at Verdun
or perhaps at Grunwald
(he'd forgotten the details)
He used to talk much
In many languages
But he liked most of all
The language of history
until losing breath
he commanded his dead pals to run
Roland Kowalski Hannibal
he shouted
that this was the last crusade
that Carthage soon would fall
and then sobbing confessed
that Napoleon did not like him
we looked at him
getting paler and paler
abandoned by his senses
he turned slowly into a monument
into musical shells of ears
entered a stone forest
and the skin of his face
was secured
with the blind dry
buttons of eyes
nothing was left him
but touch
what stories
he told with his hands
in the right he had romances
in the left soldier's memories
they took my brother
and carried him out of town
he returns every fall
slim and very quiet
he does not want to come in
he knocks at the window for me
we walk together in the streets
and he recites to me
improbable tales
touching my face
with blind fingers of rain
Zbigniew Herbert: The Collected Poems 1956-1998 

Mưa
Khi ông anh của tớ từ mặt trận trở về
Trán của anh có 1 ngôi sao bạc nho nhỏ
Và bên dưới ngôi sao
Một vực thẳm 
Một mảnh bom
Đụng anh ở Plê Ku
Hay, có lẽ, ở Củ Chi
(Anh quên những chi tiết)
Anh trở thành nói nhiều
Trong nhiều ngôn ngữ
Nhưng anh thích nhất trong tất cả
Ngôn ngữ lịch sử
Đến hụt hơi,
Anh ra lệnh đồng ngũ đã chết, chạy
Nào anh Núp,
Nào anh Trỗi.
Anh la lớn
Trận đánh này sẽ là trận chiến thần thánh chót
[Mỹ Kút, Ngụy Nhào, còn kẻ thù nào nữa đâu?]
Rằng Xề Gòn sẽ vấp ngã,
Sẽ biến thành Biển Máu
Và rồi, xụt xùi, anh thú nhận
Bác Hồ, lũ VC Bắc Kít đếch ưa anh.
[Hà, hà!]
Chúng tôi nhìn anh
Ngày càng xanh mướt, tái nhợt
Cảm giác bỏ chạy anh
Và anh lần lần trở thành 1 đài tưởng niệm liệt sĩ 
Trở thành những cái vỏ sò âm nhạc của những cái tai
Đi vô khu rừng đá
Và da mặt anh
Thì được bảo đảm bằng những cái núm mắt khô, mù
Anh chẳng còn gì
Ngoại trừ xúc giác
Những câu chuyện gì, anh kể
Với những bàn tay của mình.
Bên phải, những câu chuyện tình
Bên trái, hồi ức Anh Phỏng Giái
Chúng mang ông anh của tớ đi
Đưa ra khỏi thành phố
Mỗi mùa thu anh trở về
Ngày càng ốm nhom, mỏng dính
Anh không muốn vô nhà
Và đến cửa sổ phòng tớ gõ
Hai anh em đi bộ trong những con phố Xề Gòn
Và anh kể cho tớ nghe
Những câu chuyện chẳng đâu vào đâu
sờ mặt thằng em trai của anh
Với những ngón tay mù,
Của mưa



































Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư