Thơ
Bài thơ dưới đây, cũng trong The Book of Luminous Things, và được cho vô chương "da thịt đờn bà", của 1 nhà thơ nữ Ba Lan rất được Milosz trọng nể và giới thiệu nhiều bài, được minh họa bằng bức Nuy thì hết sẩy con cào cào.
*
ANNA SWIR
1909-1984
Anna Swir wrote many poems about flesh. I wonder whether she was too brutal for her readers in Poland, or whether her feminism contributed to her being less valued than she should have been. Her love poems are somewhat strange in that they are not confessional.
Milosz
THANK YOU, MY FATE
Great humility fills me,
great purity fills me,
I make love with my dear
as if I made love dying
as if I made love praying,
tears pour
over my arms and his arms,
I don't know whether this is joy
or sadness, I don't understand
what I feel, I'm crying,
I'm crying, it's humility
as if I were dead,
gratitude, I thank you, my fate,
I'm unworthy, how beautiful
my life.
Translated from the Polish by Czeslaw Milosz and Leonard Nathan
Cám ơn mi, số phận đờn bà của ta
Khiêm nhường nhớn lấp đầy ta
Trong trắng nhớn tràn đầy ta
Ta hầu hạ chồng ta
Như thể ta mần tình, chết
Như thể ta mần tình, cầu nguyện
Nước mắt tuôn đầy tay ta, tay ông chủ, đấng quân vương, của ta
Ta không biết đó là vui
Hay buồn,
Ta không biết cái ta cảm,
Và ta khóc
Ta khóc
Đó là sự khiêm nhường
Như thể ta đã chết
Với lòng biết ơn, ta cám ơn mi, phần số của ta
Ta không xứng đáng,
Ui chao, sao mà đời ta lại tuyệt vời đến như thế!
Dịch nhảm quá, tên GCC!
IN DREAM
Black and enduring separation
I share equally with you.
Why weep? Give me your hand,
Promise me you will come again.
You and I are like high
Mountains and we can't move closer.
Just send me word
At midnight sometime through the stars.
1946
Anna Akhmatova
Trong mơ
Xa cách, đen thui và dai như đỉa
Ta chia đều với mi
Tại sao khóc? Già rồi mà còn vãi lệ hoài, không sợ con nít nó cười cho ư?
Đưa tay ra, ta cho phép mi cầm tay ta, như lần từ giã chót, trên chiếc xe mà ta mượn của 1 người bạn
Hãy hứa với ta, mi sẽ lại qua Cali, thăm ta.
Ta và mi là hai ngọn đỉnh trời,
Sừng sững, khó mà gần gũi nhau hơn.
Hãy mail cho ta, vậy là OK rồi
Vào lúc nửa đêm, cỡ đó,
Qua những vì sao.
To Seagull, en attendant Noel.
Take Care
Missing U
GNV
THE WILLOW
And a decrepit bunch of trees.
Pushkin
I grew up where all was patterned and silent,
In the cool nursery of the age, itself young;
I didn't like human words, spoken or sung,
But I understood what the wind meant.
I liked burdock and nettles but the willow tree,
The silver willow, I liked especially.
It lived gratefully with me till now
And with its weeping branches seemed
To make dreamlessness like something dreamed.
It's hard to believe I outlived it somehow.
There's a stump. And in alien tongues, other willows
will
Be saying whatever it is they say
Under our skies, under theirs. I'm completely still.
It's as if my brother had died today.
1940
Translated by Lyn Coffin
WILLOW
In the young century's cool nursery,
In its checkered silence, I was born.
Sweet to me was not the voice of man,
But the wind's voice was understood by me.
The burdocks and the nettles fed my soul,
But I loved the silver willow best of all.
And, grateful for my love, it lived
All its life with me, and with its weeping
Branches fanned my insomnia with dreams. But
- Surprisingly enough! - I have outlived
It. Now, a stump's out there. Under these skies,
Under these skies of ours, are other
Willows, and their alien voices rise.
And I am silent ... As though I'd lost a brother.
Everyman's Library
Liễu
Và một nhúm cây già
Pushkin
Tôi lớn lên khi tất cả đều tỏ ra gương mẫu và im lặng
Trong cái thời đại mát mẻ của vườn ươm cây, chính nó thì cũng trẻ măng;
[Câu này dịch trật: Trong cái nhà trẻ mát mẻ của thời đại, chính nó thì cũng trẻ măng]
Tôi không ưa tiếng người, nói cũng thế, mà hát thì lại càng chính thế;
Nhưng tôi hiểu, gió nghĩa là gì.
Tôi mê burdock, tầm ma, nhưng đặc biệt, liễu, cực mê liễu bạc
Tôi sống thật biết ơn cùng với nó cho tới bây giờ
Và với những nhánh liễu rưng rưng, thì một điều gì không mơ mộng cũng trở thành mộng mơ
Thật khó mà tin được tôi sống dai hơn nó, cho tới lúc này.
Một cái gốc cây. Và trong những âm điệu ngoại lai, những loài liễu khác sẽ nói bất cứ điều gì chúng nói
Dưới bầu trời của chúng ta, dưới bầu trời của chúng.
Tôi nín thinh.
Như thể người anh của tôi mất bữa nay.
*
VII
The Verdict
The word landed with a stony thud
Onto my still-beating breast.
Nevermind, I was prepared,
I will manage with the rest.
I have a lot of work to do today;
I need to slaughter memory,
Turn my living soul to stone
Then teach myself to live again…
But how. The hot summer rustles
Like a carnival outside my window;
I have long had this premonition
Of a bright day and a deserted house.
Bản án
Như 1 cục đá
Rớt xuống ngực tôi, còn đập
Cũng chẳng sao. Tôi đã được sửa soạn
Và sẽ xoay sở với hồi kết cục
Tôi có khá nhiều việc để làm bữa nay
Tôi cần tàn sát hồi ức,
Biến hồn mình thành đá
Và dạy cho chính mình,
Lại sống….
Nhưng làm sao.
Mùa hè nóng xào xạc
Như 1 ngày hội ở bên ngoài cửa sổ phòng tôi
Tôi dự cảm điều này lâu rồi
Về một ngày sáng rỡ và một căn nhà bỏ hoang
~ Anna Akhmatova
excerpt from Requiem,
taken from The Complete Poems
with thanks to journal of a nobody
Akhmatova: Nửa Thế Kỷ Của Tôi
11 juin [1960]. De l'hôpital Botkine, Anna Akhmatova écrit à la mémoire de Pasternak:
Oedipe aveuglé guidé par sa fille,
La muse l'a conduit jusqu'à sa mort.
Un tilleul fou, auprès de ma fenêtre
A fleuri seul en ce mai de douleur,
Juste à l'endroit où il m’avait confié
Qu'il voyait serpenter devant ses yeux
Un sentier d'or aux ailes déployées
Où le gardait la volonté des cieux
Traduction Michel Aucouturier,
Revue des Belles-Lettres,
mars 1996.
Source: Pasternak, éd Quarto Gallimard
TO THE MEMORY OF A POET
Like a bird, echo will answer me.
B.P. (Boris Pasternak)
1.
That singular voice has stopped: silence is complete,
And the one who spoke with forests has left us behind.
He turned himself into a life-giving stalk of wheat
Or the fine rain his songs can call to mind.
And all the flowers that hold this world in debt
Have come into bloom, come forward to meet this
death.
But everything stood still on the planet
Which bears the unassuming name ... the Earth.
2.
Like the daughter of Oedipus the blind,
Toward death the Muse was leading the seer.
And one linden tree, out of its mind,
Was blooming that mournful May, near
The window where he told me one time
That before him rose a golden hill,
With a winged road that he would climb,
Protected by the highest will.
1960
Boris Pasternak: 1890-1960, renowned Russian poet and novelist.
Source: Anna Akhmatova, Poems, selected and translated by Lyn Coffin [NQT]
Oedipe mù, được cô con gái dẫn dắt
Nữ thần thi ca đưa anh tới cái chết của mình
Một bông hoa đoan, khùng, độc nhất,
Nở, vào đúng Tháng Năm đau buồn đó
Ở gần cửa sổ
Nơi ông đã có lần tâm sự cùng tôi
Ông nhìn thấy dựng lên một cảnh đồi vàng
Cùng con đường dốc có cánh
Và ông trèo lên
Được bảo vệ bởi Thánh Ý.
Akhmatova: Nửa Thế Kỷ Của Tôi
Life is for others, not for you,
Cold in the snow you lie,
Bayonets made twenty-eight wounds,
Bullets-another five.
A garment of new grief I made,
I sewed it for my love.
Oh Russian earth, it loves the taste,
It loves the taste of blood.
Akhmatova
Đời dành cho kẻ khác, đâu phải cho anh
Tuyết lạnh anh nằm
Lưỡi lê anh lãnh: hai mươi tám mũi
Cộng thêm năm vết đạn
Tấm áo, nỗi đau mới,
Tôi may nó cho tình tôi.
Ôi đất Nga ơi, mi yêu mùi vị,
Của máu
It was not, however, as a research editor or a memoirist but as a poet that Akhmatova gave her most immediate, personal response to the deaths of Gumilyov and Blok and the destruction of the world of her youth. After the virtual silence of 1920, Akhmatova wrote some thirty-four poems in 1921, eleven of which are specifically dated August 1921. These poems are filled with images of bitter and irreversible separation, violence, and death. They reflect not only Akhmatova's personal agony, but the agony of her country. Thus in one lyric of eight simple and devastating lines she uses traditional folk diction and imagery to evoke the lament of a Russian peasant Everywoman.
IN MEMORY OF MIKHAIL BULGAKOV
This, not graveyard roses, is my gift;
And I won't burn sticks of incense:
You died as unflinchingly as you Jived,
With magnificent defiance.
Drank wine, and joked - were still the wittiest,
Choked on the stifling air.
You yourself let in the terrible guest
And stayed alone with her.
Now you're no more. And at your funeral feast
We can expect no comment from the mutes
On your high, stricken life. One voice at least
Must break that silence, like a flute.
O, who would have believed that I who have
been tossed
On a slow fire to smoulder, I, the buried days'
Orphan and weeping mother, I who have lost
Everything, and forgotten everyone, half-crazed _
Would be recalling one so full of energy
And will, and touched by that creative flame,
Who only yesterday, it seems, chatted to me,
Hiding the illness crucifying him.
House on the Fontanka, 1940
Everyman's Library
IN MEMORY OF MIKHAIL BULGAKOV
This poem comes to you instead of flowers,
Graveyard roses, or incense smoke;
You who even in the final hours
Showed marvelous disdain. You drank wine. You joked
Like no one else. As for the rest-
You suffocated in a walled-off square;
You yourself admitted the terrible guest,
And remained alone with her there.
Now you don't exist: no one says a thing
About your bitter and beautiful life;
Only my flutelike voice will sing
At this, your silent funeral feast.
It's unbelievable, to say the least,
That I, half-mad, mourning the past,
Smouldering on top of the slowest coal,
Having lost everything and forgotten them all,
Am fated to commemorate someone so strong,
Bright and steady to the final breath-
Was it yesterday we spoke? Has it been so long?-
Who hid the shuddering throes of death.
1940
Tưởng nhớ MIKHAIL BULGAKOV
Bài thơ này cho bạn, thay vì hoa
Hồng nghĩa trang, hay khói trước mồ
Bạn, những giờ cuối
Vẫn khinh khi lũ VC Nga thật là tuyệt cú mèo
Bạn uống hồng đào
Bạn chọc quê, kể chuyện hài, như chưa từng có ai làm được như thế
Về những gì còn lại –
Bạn nghẹt thở giữa bốn bức tường
Bạn, chính bạn đã chấp nhận vị khách khủng khiếp
Và một mình với nàng ở đó
Bây giờ bạn : Chẳng ai nói một điều gì
Về cuộc đời cay đắng và đẹp đẽ của bạn
Chỉ có giọng sáo diều của ta
Sẽ hát, ở đó,
Ở tang lễ im lìm của bạn
Thật là không thể tin nổi, chỉ nói thế thôi,
Rằng, ta, nửa khùng, nửa điên,
Tưởng niệm quá khứ
Âm ỉ trên đỉnh mớ than thấp, ở dưới đáy
Mất mọi thứ, và quên tất cả mọi thứ
Là người được số phận trao
Tưởng nhớ một người nào đó thật mãnh liệt,
Sáng ngời, và kiên định cho đến hơi thở chót –
Mà có phải là ngày hôm qua chúng ta nói tới? Sao lâu thế? –
Kẻ giấu những cơn giãy dụa của cái chết?
1940
Akhmatova
Comments
Post a Comment