Noel 1
Quoc Tru Nguyen added 3 new photos.
You who were born this night
To tear us from the Devil’s might
- TRADITIONAL POLISH CAROL
Đấng sinh ra đêm nay
Để kéo chúng ta ra khỏi quyền năng của Quỉ
Đồng dao Ba Lan
[Czeslaw Milosz trích dẫn]
Whoever considers as normal the order of things in which the strong triumph, and the weak fail, and life ends with death, accepts the devil's rule.
Kẻ nào coi trật tự sự vật, theo đó, kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì thua, và đời thì chấm dứt bằng cái chết, kẻ đó chấp nhận luật của Quỉ.
Czeslaw Milosz
Kierkegaard: "Most people really believe that the Christian commandments (e.g., to love one's neighbour as oneself) are intentionally a little too severe-like putting the clock ahead half an hour to make sure of not being late in the morning."
Alberto Manguel trích dẫn, trong A Reading Diary
K: Nhiều người tin điều răn của Ky Tô Giáo cố ý hơi bị nghiêm khắc quá, cái kiểu vặn đồng hồ sớm 1 tiếng để khỏi bị trễ [lễ] buổi sáng.
http://www.tanvien.net/Al/Xmas_2016_1.html
To tear us from the Devil’s might
- TRADITIONAL POLISH CAROL
Đấng sinh ra đêm nay
Để kéo chúng ta ra khỏi quyền năng của Quỉ
Đồng dao Ba Lan
[Czeslaw Milosz trích dẫn]
Whoever considers as normal the order of things in which the strong triumph, and the weak fail, and life ends with death, accepts the devil's rule.
Kẻ nào coi trật tự sự vật, theo đó, kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì thua, và đời thì chấm dứt bằng cái chết, kẻ đó chấp nhận luật của Quỉ.
Czeslaw Milosz
Kierkegaard: "Most people really believe that the Christian commandments (e.g., to love one's neighbour as oneself) are intentionally a little too severe-like putting the clock ahead half an hour to make sure of not being late in the morning."
Alberto Manguel trích dẫn, trong A Reading Diary
K: Nhiều người tin điều răn của Ky Tô Giáo cố ý hơi bị nghiêm khắc quá, cái kiểu vặn đồng hồ sớm 1 tiếng để khỏi bị trễ [lễ] buổi sáng.
http://www.tanvien.net/Al/Xmas_2016_1.html
Tin Văn thân chúc độc
giả một mùa Giáng Sinh vui tươi và
một Năm Mới hạnh phúc
Joyeux Noel 2017
with blue and gray, of monochromatic clouds
and rain-soaked wind blowing across the plains.
I thought of a cold day in March flattened
like unbleached canvas and steeped
in vertiginous greens, of industrious
local gods who furnished the low provinces
with rivers and lakes, waterlogged forests
and icy streams racing toward the ocean.
Or maybe there is only one God who supplies
the world with shorelines and sand dunes,
sunstruck mornings and thunderous nights,
maybe there is one God who keeps dividing
the world into water and land. I wonder
if the Dutch artists who could liquefy
sunlight and crystallize air worshipped Him
when they painted the large, whitewashed
interiors of churches; I wonder
if they were stealing supernatural light
or giving back to Him an earthly one
when they purified the sunshine skimming
grasslands and illuminating rooftops, burnishing
windows and mirrors, falling across floors.
If painting is to be a form of prayer
(prayer which Weil called "unmixed attention"
and George Herbert "something understood,"
one form among a myriad of forms),
then the Dutch artists prayed obliquely
by turning away from the other world
and detailing the plenitude of this-
the aurora seeping in from the sea
each day, the light dispersed equally
(was this the first time in history?)
on stout-hearted peasants and wealthy
burghers in irreproachable frock coats,
on civic guards and lacemakers, regents
and regentin, blacksmiths, cobblers ...
Such a well-lighted lucky moment-
as if God had cracked the wooden shutters
of daybreak and started the scurrying
commercial hours that grew into weeks
and months, grew into the years.
2
"This brave nation lives with all it possesses
on a volcano," Benjamin Constant wrote,
"the lava of which is water," wherefore
everything had to be fastened down
and displayed before it floated away,
everything had to be acquired and caught
by those careful virtuosos of daily life
who belonged to the Guild of St. Luke
and painted flowers in terra cotta vases
and bowls of overripe fruit, who coveted
immaculate surfaces and imitated
the sheen on an iced pewter pitcher,
the sudden glow of a kerosene lamp,
a goblet half-filled with burgundy,
pages in a crumbling book of maps.
They were derided as "drudging mimics"
and "little deceivers," as "common
footsoldiers in the army of art,"
[suite]
Edward Hirsch: The Living Fire
Earthly Light
Bình an dưới thế: Ánh Sáng Trần Gian
Bình an dưới thế: Ánh Sáng Trần Gian
-Homage to the Seventeenth-Century
Dutch Painters
Vinh danh những họa sĩ Hà Lan thế kỷ 17
I thought of northern skies flooded
Vinh danh những họa sĩ Hà Lan thế kỷ 17
1
with blue and gray, of monochromatic clouds
and rain-soaked wind blowing across the plains.
I thought of a cold day in March flattened
like unbleached canvas and steeped
in vertiginous greens, of industrious
local gods who furnished the low provinces
with rivers and lakes, waterlogged forests
and icy streams racing toward the ocean.
Or maybe there is only one God who supplies
the world with shorelines and sand dunes,
sunstruck mornings and thunderous nights,
maybe there is one God who keeps dividing
the world into water and land. I wonder
if the Dutch artists who could liquefy
sunlight and crystallize air worshipped Him
when they painted the large, whitewashed
interiors of churches; I wonder
if they were stealing supernatural light
or giving back to Him an earthly one
when they purified the sunshine skimming
grasslands and illuminating rooftops, burnishing
windows and mirrors, falling across floors.
If painting is to be a form of prayer
(prayer which Weil called "unmixed attention"
and George Herbert "something understood,"
one form among a myriad of forms),
then the Dutch artists prayed obliquely
by turning away from the other world
and detailing the plenitude of this-
the aurora seeping in from the sea
each day, the light dispersed equally
(was this the first time in history?)
on stout-hearted peasants and wealthy
burghers in irreproachable frock coats,
on civic guards and lacemakers, regents
and regentin, blacksmiths, cobblers ...
Such a well-lighted lucky moment-
as if God had cracked the wooden shutters
of daybreak and started the scurrying
commercial hours that grew into weeks
and months, grew into the years.
2
"This brave nation lives with all it possesses
on a volcano," Benjamin Constant wrote,
"the lava of which is water," wherefore
everything had to be fastened down
and displayed before it floated away,
everything had to be acquired and caught
by those careful virtuosos of daily life
who belonged to the Guild of St. Luke
and painted flowers in terra cotta vases
and bowls of overripe fruit, who coveted
immaculate surfaces and imitated
the sheen on an iced pewter pitcher,
the sudden glow of a kerosene lamp,
a goblet half-filled with burgundy,
pages in a crumbling book of maps.
They were derided as "drudging mimics"
and "little deceivers," as "common
footsoldiers in the army of art,"
[suite]
Edward Hirsch: The Living Fire
Của những đám mây đơn sắc
Và gió đẫm hơi mưa thổi qua những cánh đồng.
Tôi nghĩ đến một ngày lạnh vào tháng Ba,
Bèn bẹt như một bức canvas mộc
Được ngâm trong những màu xanh chuyếnh choáng
Của những vị thần địa phương
Trang hoàng những vùng thấp
Với sông, hồ, những khu rừng úng nước
Và những con suối đóng băng chảy ra biển cả
Và có thể chỉ có một vì Chúa
Đã cung cấp cho thế gian, những đường ven biển, những cồn cát
Những sáng sáng hừng hực mặt trời, và đêm đêm tràn trề sấm chớp
Có thể chỉ có 1 vì Thượng Đế
Tiếp tục phân chia thế giới thành nước và đất
Tôi ngạc nhiên tự hỏi
Phải chăng những nghệ sĩ Hà Lan
Họ có thể nấu chảy
Ánh mặt trời và kết tinh không khí
Thờ phụng Người
Khi họ sơn phết bên trong nhà thờ
Tôi ngạc nhiên tự hỏi
Phải chăng họ chôm ánh sáng siêu nhiên
Hay, trả lại cho Người thứ ánh sáng trần thế
Khi họ lọc sạch ánh mặt trời
Làm béo ngậy đất cỏ,
Lóng lánh những mái nhà, những tấm gương
Rơi rụng dọc theo những sàn nhà.
Phải chăng, vẽ, là 1 hình thức cầu nguyện.
(Cầu nguyện mà Weil gọi là “sự chú tâm không pha trộn”
Và George Herbert, “một điều gì được thấu hiểu”,
Một thể dạng trong vô số những thể dạng)
Và rồi thì những nghệ sĩ Hà Lan nghiêng nghiêng cầu nguyện
Bằng cách quay đi, từ một thế giới khác,
Và chăm chú nghiên cứu thế giới này –
Một rạng đông thấm vào, từ biển
Mỗi ngày, ánh sáng lan tỏa, chia đều
(Ngày đầu tiên trong lịch sử?)
Trên những người dân quê can đảm,
Những người thị tứ giầu có
Trong những chiếc áo choàng không thể chê được
Trên những người gác dân sự,
Những người phụ nữ lụa là,
Những vì nhiếp chính
Và regentin, những người thợ rèn, thợ giầy…
Một khoảnh khắc may mắn sáng rỡ như thế
Như thể Chúa đã đập bể những bức màn gỗ
Vào lúc tảng sáng và bắt đầu cuộc chạy hối hả
Của những giờ giấc thương mại
Nở rợ,
Những tuần, những tháng, những năm.
[còn tiếp]
Comments
Post a Comment