Giải Oan

Giải Oan

Ba mươi năm qua rồi đó em
Rừng em nằm sương nhỏ từng đêm
Bao nhiêu lớp lá vàng rơi rụng
Mưa nhạt nhòa, nắng chiếu xuyên nghiêng 
Mắt em còn mở nhìn trời cao
Hay úp mặt ngửi đất tanh tao
Máu đã khô nuôi mầm rễ mới
Chảy trong từng mạch nhựa xôn xao 
Ba mươi năm chị thường nằm mộng
Thấy em vùi sóng nước vỗ bờ
Những đôi mắt quanh em thù hận
Và tiếng kêu loài thú hoang sơ 
Em có nghe kinh cầu giải oan
Mõ khua hòa trên sóng thênh thang
Hồn em có chút gì xao động
Và tâm em có được bình an  
Da thịt xưa giờ hòa trong đất
Níu kéo chi cõi thực cõi hư
Ôi không muốn mà sao vướng vất
Nỗi oan khiên từ thuở dựng cờ 
Đêm nay rằm trăng rồi sẽ sáng
Lạnh từ trong chân tóc chưa tan
Kinh cầu nguyện xin làm chăn đắp
Khói nhang buồn sưởi ấm bi thương
Em hãy đi vào nơi miên viễn
Hãy quên đi cuộc chiến đã tàn
Em hãy nhập vào dòng nhựa thắm
Nở mầm non xanh mướt rừng hoang 
Lá sẽ che mộ em đã lấp
Cỏ sẽ đùa với gió đi qua
Trong mơ chị sẽ không còn sóng
Và hồn em ríu rít chim ca 
Thôi em đừng nhớ thiết tha 
Đặng Lệ Khánh
(viết cho em trai, mất tích trên đường vượt biên qua Thái, xuyên Campuchia)

   THE SECRET

I have my excuse, Mr. Death,
The old note my mother wrote
The day I missed school.
Snow fell. I told her my head hurt
And my chest. The clock struck
The hour. I lay in my father's bed
Pretending to be asleep.

Through the windows I could see
The snow-covered roofs. In my mind
I rode a horse; I was in a ship
On a stormy sea. Then I dozed off.
When I woke, the house was still.
Where was my mother?
Had she written the note and left?

I rose and went searching for her.
In the kitchen our white cat sat
Picking at the bloody head of a fish.
In the bathroom the tub was full,
The mirror and the window fogged over.

When I wiped them, I saw my mother
In her red bathrobe and slippers
Talking to a soldier on the street
While the snow went on falling,
And she put a finger
To her lips, and held it there.

Bí Mật

Xin lỗi, me-xừ Thần Chết,
Cái “note” cũ, mẹ tớ viết
Bữa tớ trốn học
Tuyết xuống
Tớ bảo bà bô
Sao con bịnh quá
Tớ nằm trên cái giuờng của ông bô
Giả đò ngủ

Qua cửa sổ
Tớ nhìn những mái nhà phủ tuyết
Trong đầu
Tớ thấy tớ cưỡi ngựa;
Tớ ở trên 1 cái tầ
u
Trên biển dông bão
Và rồi tớ... ngủ

Khi tỉnh giấc
Nhà thì vẫn nhà
Bà cụ
đâu nhỉ?
Hay là bà viết cái “note”, rồi bỏ đi đâu đó?

Tớ
dậy kiếm bà bô của mình
Ở nhà bếp, một con mèo trắng ngồi
Hờ hững - từ này chôm của Thầy Kuốc – chơi cái đầu cá đầy máu
Trong buồng tắm, bồn nước đầy
Gương, kính, cửa sổ mờ hơi
nước

Tớ bèn lau
Và nhìn thấy bà cụ
của mình
Đi dép
Mặc áo tắm màu đỏ
Ở dưới đường
Nói gì đó, với 1 anh lính
Trong khi tuyết xuống

Và bà đưa 1 ngón tay lên miệng
Và cứ để nguyên mãi như thế.

Thật kỳ cục. Đọc bài thơ của K, thì bèn đọc liền bài thơ trên.
Trong The Voice at 3 AM.
Bonus bài dưới đây
, cũng thật là tuyệt.

THE HEARSE
for G.

Your hearse pulled by fortune-teller's white mice
Pulled by your mother and father
Pulled by the wind and rain
Pulled by teenage Jesus already carrying his cross
Pulled by your first love
Pulled by every dog you ever owned
Pulled by the fly whose legs you plucked
                                       *
A hearse like a rain-streaked telephone booth
Full of fire-sale leaflets
The receiver off the hook
A hiss as if a record had just ended
Some happy song played sadly
Your shirttails sticking out of a rear gate
Trying to make their getaway
                                    *
You crawled out of your hearse
To help a fallen horse to his feet
Rows of sugar maples lined the road
Necessity the old coachman held the reins
A crow like a defrocked priest sat by his side
The hearse with whorehouse curtains
                                 *
It's a ghost ship and on that ship
A pool table where you'll play snooker
With three veiled women
Everything is made of light even the dark night
The candles whisper
As they draw close to watch
The great nothing hoard its winnings

Ui chao. tình cờ đọc lại bài thơ của K
Như chưa từng đọc bao giờ.
Thế rồi mấy bài sau, cứ thế ùa ra.

Take Care.
Both
NQT

Thơ của Simic, đọc sao thê lương quá đỗi.
Có thể vì thế, ông có nick "Nhà siêu hình trong bóng tối"?

Và bà đưa 1 ngón tay lên miệng
Và cứ để nguyên mãi như thế.

Everything is made of light even the dark night

Xe Tang

Xe tang của mi, được 1 con mèo trắng kéo
Con mèo, là của 1 bà thầy bói
Bà này đã từng phán, mi là 1 đứa trẻ mồ côi!
Được ông bô và bà bô của mi, đẩy
Và gió và mưa bèn phụ thêm
Và, phụ thêm, còn 1 đấng con nít: Chúa Jesus
Khi Người mới 10 tuổi!
Vậy mà đã vác cây thánh giá tổ chảng!
Người yêu đầu của mi nữa chứ
Cái cô phán, bi giờ ta hết lãng mạn rồi
Và, ta không hiểu tình yêu là cái chó gì!
Rồi mọi con chó mi chưa từng sở hữu, dù chỉ 1 con!
Cộng 1 thêm 1 con ruồi, chân của nó mi đã từng vặt trụi!

Xe tang y chang ki-ốt điện thoại
Mặt kiếng loang lổ mưa
Đầy giấy rao bán đồ vỡ nợ, đồ lạc xoong
Điện thoại văng khỏi giá
Huýt 1 phát, như thể cuộc nói chuyện vừa chấm dứt
Một bài hát hạnh phúc, chơi thật buồn
Cái đuôi áo của mi lách ra cửa sau
Cố tìm đường chuồn

Mi bò ra khỏi xe tang
Tìm cách nâng cái chân què của con ngựa
Những hàng cây phong đường trải dài con lộ
Ông già cố níu sợi dây cương
Một con quạ giống như 1 vì thầy tu bị cởi áo ngồi kế bên ông ta
Xe tang với những bức rèm nhà thổ

Đó là 1 con tầu ma và trên con tầu
Ở 1 cái bàn đánh cá, mi sẽ chơi snooker
Với ba người đàn bà mặt che mạng
Mọi thứ mọi điều thì đều được làm ra bằng ánh sá
ng ngay cả đêm tối
Những ngọn đèn cầy thì thào
Khi chúng xúm lại gần để ngắm
Kho dự trữ lớn lao chẳng có gì, những cú thắng của nó.

Note: Cái vụ được thày bói phán, mi là 1 đứa bé mồ côi, là có thực, và đã kể ra rồi!
Nó xẩy ra đúng vào thời gian ông cụ
của Gấu qua sông, rồi không về nữa.
Ba mươi Tết, năm 1945.
Thằng khốn, là Gấu, đọc ở đâu đó, cái từ "mồ côi", mê quá, chẳng biết nghĩa là gì, bèn phán ngay vào thằng em trai.
Đứa sau này tử
trận.
Bị người lớn tát cho vài phát, đển nổ con mắt!

Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư