My Old Saigon

My Old Saigon


*

Saigon 1970-72 - Rạp Cinéma LÊ LỢI, 112 Lê Thánh Tôn

https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/32076333193/

Nhớ, lần đưa cô bạn đến đây. Rạp đông nghẹt, phải đứng. Chưa đầy 5 phút, chắc thế, em kéo ra, có 1 thằng khốn nạn đứng ngay sau lưng em....

*


Vietnam War Era - Saigon Scene in 1969 - Tu Do sidewalk - Vỉa hè Tự Do - bên phải là lối vào Passage Eden
Sạp bún ốc, ở ngay lối đi. Bữa nào thèm quá, là chơi 1 tô, xong, là vòng ra phía trước ghé Quán Chùa. Tầng trên, cũng khu này, là văn phòng AP.


Sạp. Đúng ra, là 1 cái bàn có bánh xe. Một lần, Gấu tẩn mẩn hỏi bà chủ sạp, nhân thấy khách quá đông, và ốc quá mềm, quá ngon, bà cho biết, phải quây cót nuôi ốc tại gia, mới đủ sở hụi.
Cứ kể như là Gấu ra đi từ xứ Bắc Kít, và suốt cuộc hành trình như thế đó, thay vì cái bát của anh Cu Sài của Lê Lựu, thì là con ốc nhồi, lần vớt được dưới cụm bèo, ở cái ao trước nhà cô Hồng Con, con 1 ông địa chủ, sau bị cả 1 miền đất bỏ đói, bịnh và chết!
Có hai từ, chỉ hai món ăn, Gấu mang từ Miền Bắc vào xứ Đàng Trong là, ốc, và cháo.
Cháo, nghe 1 phát là bủn rủn chân tay, sợ đến mất hết
hồn vía.
Ốc, thèm.
Chỉ đến khi về lại Đất Bắc, nghe chuyện cô Hồng Con, thì Gấu mới hiểu, Lão Trời Già, "đặc biệt" cho phép Gấu thèm món bún ốc, là có chủ ý của Hắn!
Cháo, thì cũng đã báo cáo với quí độc giả Tin Văn rồi. Thời gian sống với
Bác Giáo Thái, ở Phú Thọ, một lần sốt, bà Bác bắt ăn cháo. Hết sốt, bà Bác vẫn tiếp tục bắt ăn cháo, sau đói quá, đến lả người, tưởng đi luôn.
Vào Nam, sống no đủ như thế, vậy
mà mỗi lần nghe ai nói loáng thoáng, "cháo", là vẫn bủn rủn cả người!

Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư