Ars Poetica?

https://www.poetryfoundation.org/poems/49455/ars-poetica-56d22b8f31558

Ars Poetica?

By Czeslaw Milosz
Translated by Czeslaw Milosz and Lillian Vallee


I have always aspired to a more spacious form  
that would be free from the claims of poetry or prose  
and would let us understand each other without exposing  
the author or reader to sublime agonies.  

In the very essence of poetry there is something indecent:  
a thing is brought forth which we didn’t know we had in us,  
so we blink our eyes, as if a tiger had sprung out  
and stood in the light, lashing his tail.  

That’s why poetry is rightly said to be dictated by a daimonion,  
though it’s an exaggeration to maintain that he must be an angel.  
It’s hard to guess where that pride of poets comes from,  
when so often they’re put to shame by the disclosure of their frailty.  

What reasonable man would like to be a city of demons,  
who behave as if they were at home, speak in many tongues,  
and who, not satisfied with stealing his lips or hand,  
work at changing his destiny for their convenience?  

It’s true that what is morbid is highly valued today,  
and so you may think that I am only joking  
or that I’ve devised just one more means  
of praising Art with the help of irony.  

There was a time when only wise books were read,  
helping us to bear our pain and misery.  
This, after all, is not quite the same  
as leafing through a thousand works fresh from psychiatric clinics.  

And yet the world is different from what it seems to be  
and we are other than how we see ourselves in our ravings.
People therefore preserve silent integrity,  
thus earning the respect of their relatives and neighbors.  

The purpose of poetry is to remind us  
how difficult it is to remain just one person,  
for our house is open, there are no keys in the doors,  
and invisible guests come in and out at will.

What I'm saying here is not, I agree, poetry,  
as poems should be written rarely and reluctantly,  
under unbearable duress and only with the hope  
that good spirits, not evil ones, choose us for their instrument.

Berkeley, 1968

Ars Poetica?

Tôi luôn luôn thèm một thể thức rộng rãi hơn
Nó sẽ rủ bỏ ba thứ đòi hỏi nhảm nhí của, thơ hay văn xuôi, và
Nó sẽ làm cho chúng ta, người nọ hiểu người kia hơn, mà
Không cần bày ra, hoặc xô đẩy, tác giả hay người đọc
Tới những thống khổ siêu phàm

Ở trong cái yếu tính rất ư là yếu tính, của thơ, có cái rất ư là thô bỉ, trơ trẽn, đếch ra làm sao cả
1 điều chường ra đó, cái điều mà chúng ta cũng không hề biết, nó có ở trong chúng ta
Và nó là chúng ta lòa con mắt
Như thể có 1 hổ từ đâu phóng ra
Và sừng sững trong ánh sáng, quật quật cái đuôi.

Chính là do như thế mà thơ được coi như là được quỉ phán, bảo, ra lệnh…
Tuy nhiên thật cường điệu khi coi thứ quỉ ma này phải là 1 thiên thần
Thật khó mà biết được niềm kiêu hãnh của những thi sĩ tới từ đâu
Bởi là vì thường xuyên lũ này áo thụng vái nhau, bày ra nỗi tủi hổ là sự bạc nhược của chúng.

Điều mà 1 con người biết điều mong muốn, sẽ là một thành phố của quỉ
Chúng xử sự như thể chúng đang ở nhà, nói nhiều thứ tiếng, và
Không hài lòng vì chôm chĩa, môi hoặc tay
Bèn làm cái việc là, thay đổi số phận của chúng, coi số phận là tiện lợi?

Rõ ràng là, vào lúc này, thật ghê tởm khi…  ghê tởm được đánh giá cao
Và như thế, có thể là bạn nghĩ, tôi đang nói đùa, nói rỡn chơi,
Hay tôi phịa ra thêm 1 phương tiện
Hay ca ngợi Nghệ Thuật với sự trợ giúp của tiếu lâm, khôi hài

Đó là 1 thời mà chỉ những sách minh triết được viết ra
Giúp chúng ta chịu đựng được nỗi đau và sự khốn cùng
Điều này, nói cho cùng, thì là như nhau
Như lật lật cả ngàn tác phẩm mới tinh, từ những bịnh viện tinh thần, tức nhà thương điên

Dù thế nào, thế giới khác hẳn, điều xem ra nó có thể
Và chúng ta thì khác, chúng ta nhìn chúng ta, theo kiểu gầm rú, hò hét
Con người từ đó, bèn chọn sự nguyên vẹn thầm lặng
Nhờ vậy được bà con lối xóm kính nể

Mục đích của thơ ca là để nhắc nhở chúng ta
Thật khó khăn luôn luôn, mãi mãi, chỉ là 1 người
Bởi là vì nhà của chúng ta mở rộng cửa, không có khóa
Và những người khách vô hình ra vô thoải mái

Điều mà tôi muốn nói ở đây, thì không phải, tôi đồng ý, thơ
Khi mà những bài thơ thì nên được viết,
Hiếm hoi đi, họa hoằn ra, ngần ngại mãi ra
Dưới cái sự cứng rắn không thể nào chịu nổi
Và chỉ với hy vọng
Rằng
Chính là những tinh anh, tính khí tốt, “nhân hậu và cảm động”… -
Không phải lũ quỉ ma, bộ lạc Cờ Lăng, hay Bắc Bộ Phủ -
Chọn chúng ta
Như là dụng cụ của chúng.

Comments

Popular posts from this blog

Nguyễn Ngọc Tư

30.4.2015

‘A Lament in Three Voices’