Borges Tám Bó




Làm sao TTT phịa ra được 1 nhân vật quá đỗi thần sầu, là Kiệt, trong  MCNK, được Ngụy cho đi du học, vội bò về, để kịp chết trong cuộc chiến chó đẻ đó?
Thú vị nhất, là để có 1 cái cớ cho 1 hành động tiếu lâm, bi thương, đến như thế, ông phịa ra, là, về vì 1 bà bầu!

http://www.tanvien.net/Roman/as_2.html

Kiệt và Thuỳ gặp nhau ở Âu Châu trong năm học cuối cùng của Thùy. Thùy bị gia đình gọi về khi bà mẹ ngã bệnh nặng hấp hối. Bà cụ qua khỏi nhưng lại bị bán thân bất toại và giữ Thùy ở nhà. Thùy gọi Kiệt về. Kiệt chần chừ: về để làm gì? Làm gì ở đấy? Em nhìn chung quanh em xem? Sang với anh. Thùy đáp: Em không thể bỏ má; anh không thể bỏ em; không phải anh chọn lý tưởng hay tổ quốc hay bất cứ thứ gì, anh chỉ chọn em, một mình em và đứa con sắp chào đời của chúng ta. Anh không nghe tiếng kêu xốn xang của em sao?
Kiệt nghe tiếng kêu xốn xang của Thùy. Chàng trở về.


Trong Borges Tám Bó, chương 9, “Tôi luôn luôn nghĩ thiên đàng là 1 thư viện”, cái tay lầu bầu cùng với Borges (Alastair Reid), nhớ ra 1 câu của Borges, và Borges, chính xừ lủy, cám ơn lia chia, vì câu đó quá tuyệt, Borges sự thực không nghĩ ông có thể nghĩ ra được.

Tớ đếch viết giả tưởng, mà phiạ ra sự kiện.
“I don’t write fiction. I invent fact”

Đúng cas của Trung Uý Kiệt

Kiệt phải về, để kịp chết, và phải chết, bởi tên sĩ quan Ngụy, vì lầm là VC.
Không lẽ sống, để đi tù VC?

Ôi chao, cái lũ Bắc Kít độc địa, tà ma ác quỷ, làm sao mà có thể nghĩ ra được 1 cái chết ngọt ngào đến như thế?
Thay vì vậy, nhà Ngụy chúng cướp, Ngụy chúng tống vô tù mút mùa lệ thuỷ, vợ Ngụy chúng hiếp, con Ngụy chúng cấm không cho đi học, tên nào lỡ đi học rồi, cấm vô Đại Học

REID: I have one question which is very fundamental to-
BORGES: Only one?
REID: For the time being. One at a time.
BORGES: Yes, one at a time. And the night is young.
REID: And it begins-
BORGES: And the night is always young!
REID: Again, it begins with the phrase you once said, really crucially:
"I don't write fiction. I invent fact."
BORGES: I think that sentence is a gift from you and I thank you.
REID: Shall we suppose for a moment that you once said that?
BORGES: It's good if I did.
REID: Yes, I think it's very likely that you did.
BORGES: Who knows? I may be guilty of that sentence.
REID: Guilty?
BORGES: Well, not guilty, but I wonder if I can live up to that sentence.
REID: What would you say is the difference? I don't write fiction. I invent fact.
BORGES: I suppose there is no difference between fact and fiction.
REID: This is a fairly radical point of view to express this evening.
BORGES: Well, solipsism or the past, what is the past but all memory?
What is the past but memories that have become myth?




THE DREAM

While the clocks of the midnight hours are squandering
an abundance of time,
I shall go, farther than the shipmates of Ulysses,
to the territory of dream, beyond the reach
of human memory.

From that underwater world I save some fragments,
inexhaustible to my understanding;
grasses from some primitive botany,
animals of all kinds,
conversations with the dead,

faces which all the time are masks,
words out of very ancient languages,
and at times, horror, unlike anything
the day can offer us.
I shall be all or no one. I shall be the other

I am without knowing it, he who has looked on
that other dream, my waking state. He weighs it up,
resigned and smiling.
-A.R.

J.L. Borges: Poems of the Night

Cõi Riêng (1)


Chuông đồng hồ vào lúc nửa đêm đang phung phí thời gian xài hoài còn hoài của nó
Gấu sẽ "bỏ đi thật xa", như lời 1 bản nhạc sến, phán
Quá cả những bạn biển bạn tầu bạn thuyền của Ulysses
Tới miền đất mơ
Quá hồi ức người
Từ thế giới ở dưới nước Gấu thu gom vài mảnh miểng
Gom hoài còn hoài, so với sự hiểu biết của Gấu:
Cỏ từ vườn tiền sử
Loài vật đủ loại
Những cuộc tán gẫu với những người đã chết
Những bộ mặt, lúc nào cũng "đi 1 đường" mặt nạ!
Những từ, từ những ngôn ngữ rất xưa
Và thi thoảng, sự ghê rợn, khủng khiếp
Chẳng giống chi thứ thường ngày ở huyện mà Vẹm dâng hiến cho chúng ta.
Gấu sẽ là tất cả, và chẳng là ai
Gấu sẽ là kẻ khác, mà, Gấu là, tuy,
Không biết hắn ta, không biết điều đó.
Hắn sẽ nhìn về cơn mộng khác - cơn tỉnh thức của Gấu
Hắn nâng niu, âu yếm, cân nặng, cân nhẹ
Sau cùng đành "cũng đành", ẩn nhẫn, chịu đựng,
"Trời cho sao thì được vậy" (2)

Và nhìn kìa, hắn mỉm cười!

(1)

http://www.tanvien.net/Roman/as_21.html

Thùy ngồi ngả trong ghế. Ở đi văng xa, Kiệt đang xỏ giầy. Nàng nhếch mép khinh bạc. Kiệt trừng trừng, hung hãn, xong cúi buộc giây giầy. Ngửng lên hắn lại nhìn nàng. Nàng giữ nguyên vẻ mặt thách thức. Hắn thở phì, nhắm mắt rồi bỗng cười. Nụ cười lặng lẽ, mở rộng, lay động khuôn mặt ngẩn ngơ.
Phút ấy Thùy tỉnh ngộ dưới mắt Kiệt nàng không là gì. Hắn cười trong cõi riêng. Từ bao giờ hắn vẫn sống trong cõi riêng, với nàng bên cạnh. Phát giác đột ngột làm nàng tủi hận nhưng giúp nàng cứng cỏi thêm trong thái độ lựa chọn. Hắn coi thường nàng trong bao lâu nay nàng không hay và hắn phải chịu sự khinh miệt rẻ rúng của nàng từ nay.
Thùy đi ngang mặt Kiệt, vào giường. Vài phút nữa Kiệt đi. Kiệt trở về hoặc không trở về chẳng còn làm bận được đầu óc nàng. Giữa nàng và Kiệt tuyệt không còn một câu nào để nói với nhau. Hai người đã đứng hai bên một bức tường kính.
Giấc ngủ đến với Thùy mau không ngờ. Kiệt đi nàng không hay.

(2)

TTT trả lời, khi được hỏi, qua điện thoại, khi nào thì lại viết, hay viết lại.

http://www.tanvien.net/New_Poems_Folder/1.html


To Alexander Pushkin

I dearly, dearly long to be with you,
to sit and chat with you, drink tea with you.

You'd do the talking - I would be all ears;
your voice grows ever dearer with the years.

You, too, knew grief and fury and disdain;
you, too, died slowly, slowly and in pain.
(1958)
Robert Chandler

Gửi ông nhà thơ của GCC

Gấu thèm ơi là thèm lại ngồi với ông anh nhà thơ
Ở Quán Chùa chứ ở đâu nữa
Thèm ly cà phê, cái bánh sừng bò

Ông anh nói,
Thằng em dướn dài cổ nghe
Giọng ông anh ngày càng âm u

Nhất là k
ể từ khi ra tù
Cái gì gì,
Tên tội đồ, đứa con tư sinh, trở về cố quận...

Ông anh, tất nhiên thì rất rành đau thương, giận dữ,
Và khinh bỉ, chán chường
Lũ ng
ốc
Từ từ đi xa, từ từ đi, trong đau đớn.

Poems July 6, 2009 Issue

A Dream

By

http://www.newyorker.com/magazine/2009/07/06/a-dream-3
In a deserted place in Iran there is a not very tall stone tower that has neither door nor window. In the only room (with a dirt floor and shaped like a circle) there is a wooden table and a bench. In that circular cell, a man who looks like me is writing in letters I cannot understand a long poem about a man who in another circular cell is writing a poem about a man who in another circular cell . . . The process never ends and no one will be able to read what the prisoners write.
(Translated, from the Spanish, by Suzanne Jill Levine.)
Tại 1 nơi hoang tàn ở Iran, có 1 cái tháp không cao cho lắm, không cửa ra vào, không cửa sổ. Ở căn phòng độc nhất (sàn tròn tròn, dơ dơ), có 1 cái bàn gỗ, 1 cái băng ghế. Trong cái xà lim tròn tròn đó, một người đàn ông trông giống Gấu, đang ngồi viết, bằng 1 thứ chữ Gấu không đọc được, một bài thơ dài về 1 người đàn ông ở trong 1 xà lim tròn tròn khác đang viết một bài thơ về một người đàn ông ở trong 1 xà lim tròn tròn khác… Cứ thế cứ thế chẳng bao giờ chấm dứt và chẳng ai có thể đọc những tù nhân viết cái gì.

ALMOST A LAST JUDGMENT
My doing nothing as I walk the streets lives on
and is released into the night's multiplicity.
The night is a long and lonely celebration.
In my secret heart I justify and glorify myself.
I have witnessed the world; I have confessed to the
strangeness of the world.
I've sung the eternal: the bright returning moon and the faces
craved by love.
I've recorded in poems the city that surrounds me
and the outlying neighborhoods tearing themselves apart.
I've said astonishment where others said only custom.
Faced with the song of the tepid, I ignited my voice in sunsets.
I've exalted and sung my blood's ancestors and the ancestors
of my dreams.
I have been and I am.
I've fixed my feelings into durable words
when they could have been spent on tenderness.
The memory of an old infamy returns to my heart.
Like a dead horse flung up on the beach by the tide, it returns
to my heart.
And yet, the streets and the moon are still at my side.
Water keeps flowing freely in my mouth and poems don't
deny me their music.
I feel the terror of beauty; who will dare condemn me when
this great moon of my solitude forgives me?
-S.K.

HERACLITUS

The second twilight.
The night sinking into sleep.
Purification and oblivion.
The first twilight.
The morning that was dawn.
The day that was morning.
The day of a thousand things that will be the spent afternoon.
The second twilight.
That other habit of time, the night.
Purification and oblivion.
The first twilight ...
Secretive dawn and at dawn
the Greek's anxiety.
What scheme is this
of it will be, it is and it was?
What river is this
where the Ganges flows?
What river is this whose source is inconceivable?
What river is this
bearing along mythologies and swords?
It would be useless for it to sleep.
It flows through sleep, through the desert, through a
basement.
The river carries me off and I am that river.
I was made of wretched stuff, mysterious time.
Perhaps the source is inside me.
Perhaps the fatal and illusory days
spring from my shadow.
-S.K.

ELEGY 
Three very ancient faces stay with me:
one is the Ocean, which would talk with Claudius,
another the North, with its unfeeling temper,
savage both at sunrise and at sunset;
the third is Death, that other name we give
to passing time, which wears us all away.
The secular burden of those yesterdays
from history which happened or was dreamed,
oppresses me as personally as guilt.
I think of the proud ship, carrying back
to sea the body of Scyld Sceaving,
who ruled in Denmark underneath the sky;
I think of the great wolf, whose reins were serpents,
who lent the burning boat the purity
and whiteness of the beautiful dead god;
I think of pirates too, whose human flesh
is scattered through the slime beneath the weight
of waters which were ground for their adventures;
I think of mausoleums which the sailors
saw in the course of Northern odysseys.
I think of my own death, my perfect death,
without a funeral urn, without a tear.
-A.R.
J.L. Borges: Poems of the Night
Bi Khúc
Ba bộ mặt, xưa hơn cả xưa rồi Diễm ơi, ở với Gấu:
Một là Biển, nó có thể lèm bèm với Claudius
Cái kia, là Bắc - Bắc Kít của Gấu – tính khí đếch làm sao chịu nổi
Hung hãn cả vào lúc mặt trời mọc và mặt trời lặn
Cái thứ ba là Cái Chết
Tức bộ mặt mà chúng ta ban cho thời gian qua đi
Cái thời gian làm chúng ta tơi tả, tàn tạ, rồi biến thành tro, thành bụi
Gánh nặng trần thế của những ngày hôm qua
Từ lịch sử đã thực sự xẩy ra, hoặc, được mơ tưởng
Nó chèn ép Gấu rất ư là cá nhân, mình ên
Chẳng khác gì tội lỗi.
Gấu nghĩ tới cái thuyền hãnh diện
Mang trở lại biển, thây của Scyd Sceaving
Kẻ đã từng trị vì Đan Mạch dưới bầu trời;
Gấu nghĩ tới con chó sói khổng lồ, dây cương là những con rắn
Nó thêm cho cái thuyền đang cháy, sự trong trắng
Và cái trắng toát của 1 vị thần xinh đẹp đã chết;
Gấu cũng nghĩ đến những tên cướp biển
Mà thịt da rải rác, qua một lớp mỏng, ở bên dưới những khối nước biển nặng nề
Cái nền, miền đất, của những cuộc phiêu lưu của chúng
Gấu nghĩ tới những lăng tẩm những người thủy thủ
Nhìn thấy trong chuyến đi Biển Bắc của họ
Gấu nghĩ đến cái chết của chính Gấu, một cái chết hoàn hảo
Không bình tro, không giọt nước mắt.

Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư