Thơ Joseph Huỳnh Văn

 



VIỄN XỨ
 

yêu thầm kín trong vầng trăng sáng tạo
 

Tiếng Sáo: Nỗi lòng của một nghệ sĩ đất Thuận Hóa đã gởi trọn mối u hận đến chết qua tiếng sáo.

 

Trời hẹn mãi nghẹn ngào
Hương cỏ…
Gởi cho Chiều hơi thở đất sâu
Yêu Thầm Kín Trong Lòng Trăng Viễn Xứ
Vầng thơ xây mộ đỏ
Sau Đồi
Ôi! Đoá Hồng chưa trao
Nơi ngực người lỡ khép

 
Rừng Hoa Sao rụng máu
Nao nao
Máu nao nao giữa lòng Chiều thao thức
Môi Ngàn Sau
Rạo rực cả Trời Sầu
Trầm lặng Ngực Trăng đau
Ven hoàng hôn. Mịt mù chôn Tiếng Sáo

 
Rừng Hoa Sao
Tung cánh máu xôn xao
Dào dạt Đỏ trong Lòng Trăng sáng tạo
Ôi! Vầng Thơ không nguôi Máu Đêm thâu
Lửa sâu thẳm Màu Hoa trắc ẩn
Cánh môi Chiều Lữ Thứ. Phân vân…
Cánh đời sầu mênh mông
Phủ trắng…

 
“Muôn Hoa Hồng cháy rực…
Đóa Hồng Trăng
Rào rạt nở khắp Đồng Khuya. Nồng lửa…”

 
trăng viễn xứ

Lụa Bạch: khăn lụa, còn gọi là khăn thề. Đấy là thứ lụa để chép thơ của Người Xưa. Với dải lụa bạch ấy, người ta thắt cổ để sống trinh bạch.
Vọng Hải Đài: đài vọng hải của thi sĩ Phạm Hầu xây cho những cõi lòng du khách.

Ấp úng đời tức ngực. Nhớ nhau…
Chảy máu Vừng Trăng Sầu
Khắc khoải
Khói thuốc đau
Rũ sợi mong chờ
Nghẹn ngào xanh quanh Đồi Bơ Vơ
Người về giữa Ngực Đá
Trầm mơ…
Trời đẹp vì Môi Em rướm máu
Thuở Chiều Huyết Dụ vết thương đau… 

Đốt lá vàng
Nhớ hết Khói Ngàn Sau
Qua ánh trăng Sầu Viễn Xứ 

Máu xa xăm hồn Lụa Bạch
Sương mờ
E chiều vỡ
Ôm lấy ngực mong manh
Mà trời xanh mải miết Hải Vân quanh
 

Thoáng mây về
Chết xanh ngực bên Đồi
Vọng Hải Đài
Sóng vỗ tới Xa Xôi
Hồn Nước Biếc trăng dội hoài đá cổ 

trăng cổ thạch 

Thạch: đá trong thành ngữ “đá vàng”. Tên một thi sĩ đã khuất: P. Đỗ Đình Thạch.
Vàng Phai: trong thành ngữ “Đá nát vàng phai”. – Mùa Thu.
Đêm sau: đêm sau “đêm qua” ("đêm qua” trong ca dao là đêm nào đó, không biết, đã qua rồi). Đêm của đời sau, kiếp sau.

 
Đêm bát ngát rạng đông
Bình minh xuống
Mịt mù dòng Cổ Thạch
Khúc trăng tàn
Ngày ai hát điêu linh. Gương vỡ…
Bước hoàng hôn. Chân đá biếc chưa mờ

Nhớ đẹp đôi mắt sâu
Để hồn sầu tăm tối
Chưa thành lời chia phôi
Sao môi đầy Viễn Xứ. Ven Trời…
Một ngày hẹn xa nhau trên đường xưa
Không còn gì gởi cơn mưa
Lòng thạch xưa se sắt
Thương nhớ chút nắng chiều chưa khuất bên đời

Ôi lời thơ chưa nỡ gởi môi ai
Chờ mãi lòng hoa nguôi bóng tối
Phố Vàng Phai
Đắm đuối xa nhau 

Đá xanh trăng thức lạnh khúc ca sầu
Chập chờn ánh lửa
Chìm môi sâu
Nụ cười bỗng Vì Đâu…
Giữa buổi chiều đớn đau như lệ nuốt
Máu tuôn dòng Cổ Thạch
Suốt Đêm Sau...

Joseph Huỳnh Văn

 Nhã Tập
Truyện Kiều ABC



Những Tóc Hoài Trên Đồi
Âm
Trăng Cổ Thạch
Yêu Thầm Kín Trong Vầng Trăng Sáng Tạo
Tôi ngồi rất vắng bóng tôi
Em Đẹp Như Cách Mạng
Vô Đề
Trầm Thuý
Cây Đa Bến Cũ Hồn Ta

Mùa Cầm Xanh

Ai cho phép anh là thi sĩ?
Cầm Dương Xanh
[NQT]

Tập San Văn Chương Là Gì
Hà Nội_của Anh Môn
Đọc thơ
Joseph Huỳnh Văn, 1975
Akhmatova, 1917


Những Bài Thơ Mới Có Được

Hòa Âm
Gởi Cho Chiều
Viễn xứ
Nguyễn Lương Vỵ
Hoà âm CDX

Nhân lần giỗ thứ mười
Đọc thơ, dịch thơ, nhớ Huỳnh Văn Hiến

Trang Thơ Scan

Tìm Thơ Joseph

 

 

HÒA ÂM BÊN KHỔ TU VIỆN XITÔ
 

trầm cỏ xanh

Chiều khép mắt xanh
Trầm thuý nhớ
Trầm cỏ xanh
Rũ bóng mực sơ xưa

 
Hận Mùa Sau lòng mưa cũ mịt mờ
Trăng ấp ủ vùng mơ đáy mộ
Chiều đi mãi
Thương nắng vàng nuối lại
Chút hồng rơi bi thiết cuối chân ngày

 Chiều khép mắt xanh
Trầm thuý nhớ
Trầm ngàn mây
Khép tím một Dòng Thơ
Lòng phương cảo ngậm ngùi chôn Bóng Đạo
       Hồn gọi hồn
Máu gọi ngực khuya sau
Chùm hoa đỏ nghẹn ngào trong cổ nguyệt
Vì đêm mai….
Thổ huyết đọc Lời Sầu 

trầm như đạo 

Trầm như Đạo
Nghiêng nghiêng
Chiều tím mộ
Bướm chập chờn khép cánh mặt hồ sương 

Chiều tím đạo dâng hương
Hồn dương thế trên đường về
Xanh cỏ
Ôi trầm chân như mây
Thưở Sầu Cúc một đảo

Trầm vang
Thu Vàng giữa chiều Vàng
Vĩnh quyết
Hương đàn xưa
Lặng lẽ phai tàn

Nghiêng Nghiêng Ai chết
Xanh Ngắt Mộng
Nghiêng Nghiêng Ai chết nồng nàn
Hoa…
Ai chết ngập ngừng như lệ ứa
Nghiêng Nghiêng tượng đá
Sầu Không Rơi
Mi xanh trầm ẩn Sầu Muôn Đời

Ôi hoàng hoa lạc loài Nơi Cổ Đạo
Sao vỡ đầy rừng dương
Chiều thánh nhạc tan mơ màng hồ sương
Cúc Vàng giữa Chiều Vàng
Hương vĩnh quyết

Trầm như đạo, Nghiêng Nghiêng 

vũ khúc trầm ngữ

 Vũ khúc của lời thơ (Thây người thi sĩ đặt trên nền đá xanh. Các đồng nữ y phục trắng,
lẵng hoa trước ngực, cử hành vũ điệu)
.

Trắng màu chiều
Ly biệt hoàng hôn
Vũ Khúc Gọi Hồn lên đá lạnh
Rũ môi cười
Sầu đợi
Nét phân vân 

Vũ điệu dâng hoa
Cung thánh trầm ngân
Đâu dáng người
Bơ vơ huyền
Chiều Cẩm Thạch không xanh
Sầu dâng đóa hồng lên lặng lẽ
Thoáng ngà tay
Trắng suốt chiều không

Vũ điệu tung hoa
Ôi hồng nhung
Thắm hồng mai mãi
Đến một mai kia ngực đẫm hồng
Tung mộng quanh chân tà áo mộng
Hương trầm phủ gót
Nhẹ về Xanh

Vũ điệu bái tạ
Chết thanh bên vành khăn Trinh nữ
Trắng đắp ngàn thu lấy mộ phần
Trắng ơi, chiều ly biệt
Trắng ngàn đời
Vĩnh khúc đưa người về. Âm lạnh
Phảng phất cười
Sầu gợn đá. Trầm ngân…

 Joseph Huỳnh Văn

 

 *
*
Khúc sau, là ở cuối bài thơ

Thơ
Joseph Huỳnh Văn


Bản Scan

Trầm Thuý
Mùa Cầm Xanh
Những Tóc Hoài Trên Đồi
Vô Đề
Em Đẹp Như Cách Mạng
Cây đa bến cũ hồn ta
Tôi ngồi vắng bóng tôi
Cầm Nguyệt Xanh
Cầm Hồ Xanh



 

 

Comments

Popular posts from this blog

Nguyễn Ngọc Tư

30.4.2015

Raymond Chandler by Oates