JOSEPH BRODSKY: NATIVITY POEMS
CHRISTMAS BALLAD
FOR EVGENY REIN, WITH LOVE
There floats in an abiding gloom,
among immensities of brick,
a little boat of night: it seems
to sail through Alexander Park.
It's just a lonely streetlamp, though,
a yellow rose against the night,
for lovers strolling down below
the busy street.
There floats in an abiding gloom
a drone of bees: men drunk, asleep.
In the dark capital a lone
tourist takes another snap.
Now out onto Ordynka turns
a taxicab, with sickly faces;
dead men lean into the arms
of the low houses.
There floats in an abiding gloom
a poet in sorrow; over here
a round-faced man sells kerosene,
the sad custodian of his store.
Along a dull deserted street
an old Lothario hurries. Soon
the midnight-riding newlyweds
sail through the gloom.
There floats in outer Moscow one
who swims at random to his loss,
and Jewish accents wander down
a dismal yellow flight of stairs.
From love toward unhappiness,
to New Year's Eve, to Sunday, floats
a good-time girl: she can't express
what's lost inside.
Cold evening floats within your eyes
and snow is fluttering on the panes
of carriages; the wind is ice
and pale, it seals your reddened palms.
Evening lights like honey seep;
the scent of halvah's everywhere,
as Christmas Eve lifts up its sweet-
meats in the air.
Now drifting on a dark-blue wave
across the city's gloomy sea,
there floating by, your New Year's Eve—
as if life could restart, could be
a thing of light with each day lived
successfully, and food to eat,
—as if, life having rolled to left,
it could roll right.
1962
TRANSLATED BY GLYN MAXWELL
BÀI HÁT GIÁNG SINH
CHO EVGENY REIN, VỚI TÌNH YÊU
Có trôi nổi trong một sự u ám thường trực,
giữa sự bao la của gạch,
một chiếc thuyền nhỏ của đêm: có vẻ như
đi thuyền qua Công viên Alexander.
Tuy nhiên, đó chỉ là một ngọn đèn đường cô đơn,
một bông hồng vàng trong đêm,
dành cho những cặp tình nhân đi dạo bên dưới
đường phố sầm uất.
Có trôi nổi trong một sự u ám kéo dài
tiếng ong vo ve: đàn ông say rượu, đang ngủ.
Trong bóng tối thủ đô một mình
khách du lịch chụp một bức ảnh khác.
Bây giờ rẽ vào Ordynka
một chiếc taxi với khuôn mặt ốm yếu;
người chết dựa vào vòng tay
của những ngôi nhà thấp.
Có trôi nổi trong một sự u ám kéo dài
một nhà thơ đang đau buồn; ở đây
một người đàn ông mặt tròn bán dầu hỏa,
người trông coi buồn bã của cửa hàng của mình.
Dọc theo con đường vắng buồn tẻ
một Lothario già đang vội vã. Sớm
cặp vợ chồng mới cưới lúc nửa đêm
đi qua bóng tối.
Có một chiếc trôi nổi ở ngoại ô Moscow
người bơi ngẫu nhiên đến chỗ thua cuộc,
và giọng Do Thái lang thang xuống
một cầu thang màu vàng ảm đạm.
Từ tình yêu đến bất hạnh,
đến đêm giao thừa, đến chủ nhật, trôi nổi
một cô gái vui vẻ: cô ấy không thể bày tỏ
những gì đã mất bên trong.
Buổi tối lạnh lẽo trôi trong mắt bạn
và tuyết đang rung rinh trên những tấm kính
của toa xe; gió là băng
và nhợt nhạt, nó làm kín lòng bàn tay đỏ bừng của bạn.
Ánh đèn chiều như thấm mật;
mùi hương của halvah ở khắp mọi nơi,
khi đêm Giáng sinh dâng lên sự ngọt ngào của nó-
thịt trong không khí.
Giờ đang trôi trên làn sóng xanh thẫm
băng qua vùng biển u ám của thành phố,
đang trôi qua, đêm giao thừa của bạn—
như thể cuộc sống có thể bắt đầu lại, có thể
một điều nhẹ nhàng với mỗi ngày sống
thành công và thức ăn để ăn,
—như thể, cuộc đời đã lăn sang trái,
nó có thể lăn đúng.
1962
A Conversation with Joseph Brodsky
PETER VAIL
PV: Joseph, Biblical stories and characters appear consistently in
your poems (though less often than images of ancient Rome and
Greece). At least a couple of dozen poems concern the Nativity
What explains such attention to this subject?
JB: Above all, this is a temporal holiday, linked to a particular
reality, to the movement of time. In the final analysis, what is the
Nativity? The birthday of God-made-man. And it's no less natural
for humans to celebrate it than for them to celebrate their own.
PV: The first Christmas poem included in your collections is from
1962, "Christmas Ballad," with a dedication to [the Russian poet]
Evgeny Rein.
JB: Ever since I took to writing poems seriously—more or less
seriously—I've tried to write a poem for every Christmas—as a
sort of birthday greeting. Several times I've missed the opportunity,
let it slip by. One or another circumstance blocked the road.
.....
PV: Forgive me for a personal question: are you a religious person,
a believer?
JB: I don't know. Sometimes yes, sometimes no.
PV: Not a churchgoer, that's for certain.
JB: That's most definitely for certain.
PV: Not Russian Orthodox and not a Catholic either. Perhaps some sort of Protestant?
JB: Calvinist. But in fact only someone who's strongly convinced of these things can talk about them. I'm not firmly convinced of anything.
PV: Either firmly convinced or shameless.
JB: I think I'd put myself in the last category rather than in any of the previous ones. There's much in Protestantism that I dislike intensely as well. Why I say Calvinist—not particularly seriously— is because according to Calvinist doctrine man answers to himself for everything. That is, he is his own Judgment Day, to some extent. I don't have the strength to forgive myself. And, on the other hand, I don't feel any particular attraction or respect for anyone who could forgive me. When I was younger, I tried to figure this all out for myself. But at some point I realized that I am the sum of all my actions, my acts, and not the sum of my intentions.
TRANSLATED BY JAMEY GAMBRELL
Comments
Post a Comment