Thế nào là văn chương dấn thân?

 


Loạt bài này, cũng thèm đọc lại. Năn nỉ NTTH mà anh cứ quên hoài!
GCC @ Nghe Thuat
Đây là loạt bài Sơ Dạ Hương/GCC viết, “Thế nào là văn chương dấn thân?”
Kinh thế!
Sài Gòn Ngày Nào Của Gấu
Thấy bạn Cà đi 1 trường thiên về Nguyễn Thị Hoàng, GCC bèn đọc, thì ra… nhảm cả.
Cuốn bảnh nhất của Bà, “Cuộc Tình Trong Ngục Thất” bạn Cà cũng “quơn”, không nhắc tới.
Phê bình đâu có nghĩa là lôi ba chuyện đời tư của bà ra, dù mọi người đa số đều biết.
Văn NTH thực sự không giống văn MT. Sang hơn, đài các hơn nhiều.
Văn MT, và chuyện tình tay ba của MT, chỉ hợp với ca ve. Ông sống trong giới đó, và viết về giới đó.
Còn NTH, trong văn bà có thân phận người phụ nữ Miền Nam. Người đàn bà lặn lội xuống tới tận địa ngục để cứu chồng, làm sao MT có thứ nhân vật như thế.
GCC nhớ cảnh chót trong CTTNT, khi cứu chồng ra khỏi địa ngục, về được nhà, bà biểu chồng, anh đốt nhang cầu Trời Đất, Phật, tạ ơn Ông Bà đi.
Rồi cái đoạn trong khi tất tả ngược xuôi tìm cách cứu chồng, bà đi qua trường cũ, tạm quên nỗi lo, để lòng hoài niệm thời con gái, thần sầu.
Viết mới chả viết, danh tiếng, tác phẩm hàng đống rồi, cần chó gì viết nhảm nữa chứ!
Hà, hà!
*
Trong cái "nghiệp" phê bình của tôi, tôi đã đụng độ với quá nhiều người. Riêng trường hợp ông bạn, tôi quên, nhưng rất nhiều lần tôi nhớ. Có khi vừa nhớ, vừa cầu mong, hy vọng rằng bài phê bình của mình có thể có ích nào đó. Ngay cả trường hợp ông bạn, tôi cứ tự hào một cách thật tếu là, biết đâu, nhờ lời nói "khích" của tôi, ông đã để lại cho đời hai đại tác phẩm.
Mà có thể thế thật! Thí dụ như lần đụng độ với Nguyễn Thị Hoàng, khi bà xuất bản cuốn Vào Nơi Gió Cát. Tôi đang giữ mục điểm sách cho phụ trang Văn Học Nghệ Thuật của nhật báo Tiền Tuyến. Trang báo do Thanh Tâm Tuyền phụ trách (sau ông giao lại cho Huỳnh Phan Anh và tôi; Huỳnh Phan Anh, sau bực bội với thằng bạn "láu cá' Bắc-kỳ, cũng dãn ra). Nguyễn Thị Hoàng vừa thành lập nhà xuất bản, làm một tuyển tập truyện ngắn, trả tiền nhuận bút rất xôm, có thể nói là cao nhất, so với các nhà xuất bản khác. Tôi cũng được mời tham gia. Ngoài tiền nhuận bút còn một bữa ăn linh đình, như để giới thiệu tuyển tập truyện ngắn và nhà xuất bản. Rồi tới Vào Nơi Gió Cát.
Cuốn truyện quá tệ, nhưng chưa tệ hại bằng bài điểm sách. Sau khi tóm tắt nội dung phần đầu, tôi kết luận: phần đầu cuốn sách, theo tôi thật là khủng khiếp! (Chấm xuống dòng đàng hoàng!).
Và sự khủng khiếp cứ thế kéo dài cho đến hết cuốn truyện.
Chưa hết, người phụ trách trang báo lại tỏ ra rất thích từ "khủng khiếp". Ông cho đăng, dưới cái tít: Văn Chương Khủng Khiếp.
Nguyễn Thị Hoàng hết sức giận dữ về bài viết. Nhưng thật khác người, bà trả lời sau đó bằng tác phẩm Cuộc Tình Trong Ngục Thất. Đây là một tác phẩm tuyệt vời nhất, nói "không" về cuộc chiến, theo tôi. Hình ảnh một người đàn bà, một người vợ tất tả chạy ngược, chạy xuôi, trong địa ngục để cứu chồng. Một ấn bản khác về chàng Orphée. Tôi lại là người được cả hai người, là Thanh Tâm Tuyền và Mai Thảo, trao cho vinh dự viết bài điểm sách, trên tờ Vấn Đề: Nếu Dostoevsky muốn kéo Thượng Đế xuống cho ngang bằng con người, ở đây Nguyễn Thị Hoàng muốn kéo địa ngục lên ngang tầm trái đất... (1)


Comments

Popular posts from this blog

30.4.2015

Nguyễn Ngọc Tư